Bởi vì đã tính toán hợp tác với cảnh sát từ trước. Nên Nhiệm Dương mới dám làm liều. Không ngờ trong lúc giằng co, đạn vô tình bay lạc vào bụng hắn.
Thư ký của hắn vừa chạy vào. Nhìn thấy vết thương trên bụng liền ngất ngay tại chỗ. Còn tưởng là cứu mình.
Không ngờ Nhiệm Dương đang bị thương còn đỡ lấy hắn. Thế là hai người ngất xỉu tại chỗ. Rất nhanh xe cấp cứu đến, hai người được đưa đến bệnh viện.
Vết thương trên bụng đã được bác sĩ xử lý không có gì đáng lo ngại. Thuốc tê còn chưa tan nên tạm thời hắn không thể cử động. Chỉ nghe tiếng Niệm An ở ngoài cửa:
“Tôi bảo anh đi canh chừng Nhiệm thiếu. Rốt cuộc anh lại ngất xỉu?”
Thư ký còn đang choáng váng nghe lời trách móc ngất thêm lần nữa.
Mà câu vừa rồi của cô Nhiệm Dương ở bên trong nghe hết. Dù đang nằm yêu cũng cố nhếch miệng lên cười.
Chưa xong, cô còn quay vào mắng hắn.
“Anh hứa với em cái gì? Sao lại tuỳ tiện hành động?”
“Nhiệm Dương, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không?”
Không biết từ bao giờ bị mắng lại có thể vui đến vậy.
Đang mắng thì bác sĩ gọi cô:
“Nhiệm thiếu phu nhân, phiền người ra đây một chút!”
Niệm An dùng tay bẹo má hắn:
“Ngoan ngoãn nhanh tỉnh lại đừng làm em lo lắng!”
Nói xong, cô còn kéo chăn lại, cẩn thận đắp lên cho hắn mới rời đi. Không hiểu sao, Niệm An lại quay về.
Đột nhiên, cô luồn tay nắm lấy tay hắn:
“Anh Nhiệm Dương, rõ ràng là giống nhau nhưng sao anh chỉ thích em ấy?”
Nghe được lời này, Nhiệm Dương biết người đến không phải là Niệm An mà là chị của cô- Hạc Anh Đào.
Cô ta vuốt ve gương mặt của hắn rồi khẽ hôn lên:
“Chụt”
Nhiệm Dương giật giật chân mày. Cố gắng mở mắt để vạch trần cô ta nhưng tài nào mở được. Vào lúc này, Niệm An quay lại:
“Chị, chị sao lại vào đây?”
Người phụ nữ đó buông tay, đứng dậy nói:
“Chị muốn xem anh ấy thế nào. Dù gì trước đây là chị nợ anh ấy!”
Cô ta xua tay: “Em đừng nghĩ lung tung nha. Chị không có ý gì với anh ấy đâu!”
Quả nhiên, trước đây Nhiệm Dương không thể nào thích loại con gái như Hạc Anh Đào là đúng. Đợi hắn tỉnh lại mới nói cho Niệm An nghe.
Niệm An ôm lấy chị mình:
“Không có! Là chị hy sinh cho em, em mới may mắn gặp được anh Nhiệm Dương.”
Hạc Anh Đào níu tay em gái mình, giọng ra vẻ đùa giỡn:
“Vậy bây giờ em trả anh ấy lại cho chị có được không?”
Thấy Niệm An đứng yên không trả lời, Hạc Anh Đào nhanh chóng nói:
“Chị đùa đấy. Chị về phòng nghỉ ngơi đây!”
“Dạ!”
Anh Đào bước ra khỏi cửa phòng. Cô ta không trở về phòng bệnh của mình mà ấn thang máy lên tầng cao nhất của bệnh viện.
Ở tầng thượng, một người mặc âu phục màu xanh, đeo kính râm đang châm một điếu thuốc.
Han cho co ta da lau.
Hắn ta chéo chân mang điếu thuốc ở trong tay hút sau đó phả làn khói trắng vào trong không trung. Giọng trầm khàn:
“Đến rồi!”
Hạc Anh Đào lập tức nhìn xung quanh dò xét. Người đàn ông đó tin ý hiểu ra nên nói:
“Yên tâm đi! Không có ai ngoài chúng ta!”
Hạc Anh Đào sau đó nhanh chóng tiến lên ngã vào lòng hắn:
“Sao gấp gáp tìm em vậy?”
Hắn nhếch nhép bẹo má Hạc Anh Đào:
“Chẳng phải là vì nhớ em sao?”
Cô ta cười hôn người đàn ông kia một cái:
“Anh nói xạo. Chẳng qua là anh muốn thứ mà anh cần. Yên tâm đi. Vài ngày nữa về lại Nhiệm gia. Em sẽ lấy nó cho anh.”
Hắn hôn lên môi Hạc Anh Đào:
“Nhanh lên đó nha. Anh sắp chờ hết nổi rồi.”
Hắn nói xong hôn xuống cần cổ rồi đến xương quai xanh của cô ta. Cô ta vươn tay đẩy hắn ra:
“Nhẹ một chút! Để lại dấu vết thì không hay!”