Hoán Đổi Sinh Mệnh: Một Đời Yêu Anh

Rate this post

Nửa đêm, nhìn thấy người con gái vì chăm sóc mình mà chỉ có thể ngủ ngồi, Nhiệm Dương cực kỳ khó chịu.

Mặc kệ vết thương đang đau, hắn nhẹ nhàng bước xuống giường. Sau đó bế bỗng Niệm An lên giường bệnh nằm ngủ.

Lúc đặt cô xuống giường cũng là lúc Niệm An mở mắt.

“Anh làm gì đó?”

“Anh?”

Hắn chưa thay đổi tư thế còn đang khom người, bị cô phát hiện chỉ có thể giả vờ bất động.

Niệm An ngồi dậy nắm lấy lô tai của hắn mà nhéo:

“Anh biết lỗi chưa?”

Người đàn ông bị hai cơn đau hành hạ, nhẹ giọng năn nỉ:

“Anh sai rồi! Anh xin lỗi!”

Giả vờ kiên cường thôi. Nghe Nhiệm Dương xin lỗi, cô lập tức ôm người đàn ông.

“Huhu. Anh là đồ đáng ghét. Anh biết em sợ như thế nào không?”

Nhiệm Dương cũng vòng tay qua ôm cô:

“Anh biết rồi. Sau này sẽ không làm em lo lắng nữa.”

“Huhu… Em sợ anh xảy ra chuyện. Em…”

Nhiệm Dương đưa tay lau nước mắt cho cô. Cái miệng hắn không ngừng dỗ dành:

“Ngoan… Anh thương…”

“Huhu..”

Thấy cô vẫn khóc. Người đàn ông dùng hai tay đặt lên má cô. Mục đích là không cho cô chạy thoát. Rất nhanh môi hắn đã áp lên đôi môi của cô. Tình cảm dâng trào, hai người ôm nhau, hôn nhau say đắm như muốn đối phương hòa vào mình.

Đến khi rút cạn hơi thở của Niệm An thì Nhiệm Dương mới chịu dừng lại. Bàn tay hắn dịu dàng xoa đầu cô.

Gương mặt kề sát gần cô, cạ cạ chiếc mũi cao vào mũi cô.

“Em thương anh đến vậy sao?”

“Anh còn phải hỏi?”

Nhiệm Dương bẹo má cô:

“Vậy sao này không được quyền bỏ rơi anh có biết chưa? Ai tự ý bỏ, người đó làm chó!”

“Được thôi!”

Không yên tâm, Nhiệm Dương còn bảo cô ngoéo tay nữa.

Hai người không biết rằng, hành động của mình đều bị Hạc Anh Đào ở ngoài nhìn lén. Bàn tay ả ta siết chặt lại:

“Hạc Anh Nhi, là chị nhường cho em nên em mới được như ngày hôm nay. Đã đến lúc chị lấy lại những gì thuộc về mình rồi!”

Rất nhanh, Nhiệm Dương và Hạc Anh Đào được xuất viện về nhà. Đến đón ba người là thư ký của Nhiệm Dương.

Niệm An bắt Nhiệm Dương ngồi ở ghế phụ để cô ngồi cùng chị. Suốt dọc đường về nhà, Nhiệm Dương thỉnh thoảng nhìn Niệm An. Từ đầu đến cuối không thèm nói chuyện với Hạc Anh Đào.

Điền này là cho Hạc Anh Đào cảm thấy khó chịu.

Chưa hết, lúc xuống xe, Nhiệm Dương mở cửa xe cho Niệm An còn nắm tay cô vào trong. Dù người giúp việc hơi ngỡ ngàng vì có hai người giống hệt thiếu phu nhân. Không biết gọi làm sao thì Nhiệm Dương kéo Niệm An vào lòng mình ôm ấp:

“Cô ấy mới là thiếu phu nhân!”

Giúp việc cúi đầu chào:

“Thiếu phu nhân. Còn đây là?”

“Chị của cô ấy!”

Nhiệm Dương còn nói:

“Cô yên tâm. Tôi và Niệm An đã kết hôn. Giấy kết hôn là tên của cô ấy. Sau này cô có thể lấy người mà cô mong

muon!”

“Nhưng?”, Hạc Anh Đào không cam tâm. Rõ ràng ban đầu là tên của cô ta mà?

“Chị, anh Nhiệm Dương đã xử lý phần giấy tờ.”

Rõ ràng trước đây, Hạc Anh Đào mới là thiếu phu nhân. Bọn họ rất nhanh đã đổi sao? Còn không xem cô ra gì?

Quá đáng mà!

Đã vậy còn thay người giúp việc trong nhà. Điều này chứng tỏ là bọn họ đã phát hiện ra chuyện gì đó?

Hơn nữa, Nhiệm Dương giới thiệu với giúp việc chính là để vạch rõ ranh giới giữa hắn và cô? Phủi sạch quan hệ thế sao?

Hạc Anh Đào càng nghĩ càng tức tưa tay bóp chặt lòng bàn tay lại.

Đến bữa ăn chiều, cả ba cùng ngồi bàn ăn. Trên bàn tuyệt nhiên không có một món nào mà Hạc Anh Đào thích cả. Sự ưu ái đã dần chuyển sang cho Niệm An.

Đồ ăn trên bàn là để nấu cho Niệm An ăn. Cả trong lúc ăn, Nhiệm Dương cũng chỉ gắp thức ăn cho Niệm An. Rõ ràng trước đây, nghe giúp việc nói bọn họ cãi nhau? Sao bây giờ lại có thể ân ái như vậy?

Hay là bọn họ giả vờ?

Nếu đã vậy thì cô ta phải dùng cách khác ly gián tình cảm của hai người họ.

Hạc Anh Đào lên tiếng:

“Hôm nay vui như vậy, chúng ta phải uống với nhau vài ly!”

Niệm An đang vui vì có chị và chồng ở bên cạnh nên cô đồng ý ngay:

“Được đó! Đế em đi lấy rượu.”

Anh Đào ngăn lại:

“Để chị. Chị ở đây đã quen thuộc rồi. Sợ em mới không biết được chỗ để.”

Lời này chẳng khác nào là nhắc khéo cho em gái cô ta mới thật sự là chủ nhân của căn nhà này?

Hạc Anh Đào đứng dậy vào kho rượi, rất nhanh đã quay lại với chai rượu đỏ ở trong tay:

“Nghe nói Nhiệm Dương thích loại rượu này nhất. Hồi đó cứ mỗi lần đi siêu thị là chị lại không nhịn được liền mua.”

Nhiệm Dương cười khẩy nghe ra được ý của cô ta. Nhưng ngược lại Niệm An lại thấy rất bình thường. Cô còn nói:

“Có chị thật tốt!”

Hạc Anh Đào rót ly rượu đỏ cho cả 3 uống. Ban đầu Nhiệm Dương nghi ngờ không muốn uống nhưng vì Niệm An cứ ép hắn. Hắn không muốn làm cô buồn.

Vậy mà uống mới ba ly hắn đã bắt đầu thấy chóng mặt.

‘An An, dìu anh về phòng!”

Lúc này, chị cô kéo tay cô lại muốn tâm sự nhiều hơn nên Niệm An nói với hắn:

“Anh đi trước đi. Em muốn nói chuyện tiếp với chị!”

“Được rồi! Đừng lâu quá!”

“Ừ!”

Hắn nói xong loạng choạng đi lên cầu thang, vừa đi vừa tháo chiếc cà vạt. Không để ý đến ánh mắt của Hạc Anh Đào nhìn hắn.