Nhiệm Dương lần theo địa chỉ hắn gửi đến một căn nhà hoang ở trên núi. Nơi này chính là nơi Hạc Anh Đào được
Uyên Nhi tìm thấy.
Thoáng chốc, tiếng cười của lũ quái vật vang vọng vào lỗ tai của cô ta. Hạc Anh Đạo bịt tay ngồi xuống hét lên:
“Á…”
Mà trước khi Uyên Nhi tìm thấy cô ta, có một người đàn ông đã tìm ra cô ta trước.
Lúc đó, bọn chúng đang hành sự thì một người đàn ông bước vào. Đánh cho từng người bọn chúng ngã lăn ra đất.
Đám người đó van xin:
“Anh Định, tha lỗi cho bọn em!”
Người đàn ông tiến đến trước mặt Hạc Anh Đào, hắn dang tay ra, nhìn cô với ánh mắt trìu mến:
“Không sao nữa rồi!”
Sau khi ôm cô ta vào lòng. Hắn quay lại đánh cho đám người đó thêm lần nữa.
“Anh Định tha cho chúng em…”
“Dám ức hiếp người phụ nữ của ta. Các người chán sống rồi!”
“Người phụ nữ của ta?”, Hạc Anh Đào quay sang nhìn người đàn ông, cô lặp lại 5 chữ.
Người đàn ông đó đã kéo cô ta ra khỏi vũng lầy. Cũng vì lời hứa của hắn khiến cô bất chấp tình cảm chị em mà ra tay với Niệm An.
“Đào Đào!”
Giọng người đàn ông gọi Hạc Anh Đào khiến cô ta bừng tỉnh. Cô ta đứng dậy định chạy lại ôm hắn nhưng đã bị
Nhiệm Dương giữ lại. Nhiệm Dương rút khẩu súng lục ra chĩa vào thái dương của Hạc Anh Đào.
Định Ôn mở to mắt, hắn dùng giọng van xin nói với Nhiệm Dương:
“Đừng mà! Đừng là hại cô ấy… Ngươi muốn gì ta đều cho người hết!”
“Anh Định, cứu em..”, Hạc Anh Đào vùng vẫy muốn nhào đến phía hắn.
Nhiệm Dương rất bình tĩnh lên nòng:
“Nói đi! Tại sao lại nhầm vào nhà họ Nhiệm?”
“Bởi vì…”
Dù sao Nhiệm Dương cũng chỉ có một mình, huống hồ đây là địa bàn của hắn. Nên Định Ôn chẳng sợ mà ung dung kéo ghế ra ngồi xuống. Hắn nở nụ cười. Tặc lưỡi lắc đầu:
“Nhiệm Dương ơi là Nhiệm Dương. Đúng là ngươi mau quên thật! Chuyện người gây ra cho ta người thật sự không nhớ sao?”
Định Ôn đứng dậy. Tháo cánh tay giả bên trái ra ném xuống trước mặt Nhiệm Dương. Hắn hung hăng nói:
“Vì mày! Vì lời tố cáo của mày đã làm tao mất đi cánh tay!”
Ký ức như thước phim bắt đầu tua ngược lại…..
Bốn năm trước, lúc này Nhiệm Dương đang trên đường đi khảo sát công trình sắp xây dựng của công ty. Trời mưa như trút nước, xe dừng lại rất lâu. Thuộc hạ của hắn xuống xe xem xét rồi vào trong báo cáo cho hắn:
“Nhiệm thiếu, con đường đi qua đã bị một cái cây ngã chặn. Chúng ta phải gọi cứu hộ!”
Trong lúc này, cửa kính xe có người gõ:
“Cốc… Cốc..”
Nhiệm Dương hạ kính xuống. Người đàn ông đứng ở phía ngoài nói:
“Thiếu gia. Tôi nhìn thấy trong xe ngài có 4 người. Hay là ra giúp một tay kéo cái cây đi. Cây này không lớn.
Chuyến hàng của tôi thật sự rất gấp.”
Nhiệm Dương đóng cửa kính mặc kệ người đàn ông ra sức năn nỉ. Thuộc hạ ở trong xe thấy vậy liền chủ động:
“Nhiệm thiếu, chúng ta còn phải về báo cáo cổ đông. Hay là để chúng thuộc hạ thử?”
Nhiệm Dương suy đi tính lại thì đồng ý:
“Được! Nhớ cẩn thận!”
Thuộc hạ của hắn cùng người đàn ông xuống xe kéo cây. Trời bắt đầu mưa nhỏ lại. Nhiệm Dương đợi lâu trong xe cũng nôn nóng, cứ thế hắn bước xuống quan sát tình hình.
Chính lúc này, hắn ngửi thấy mùi của heo cùng tiếng kêu của chúng. Nhìn lên thì biết đó là một xe tải chở theo.
Mà cũng chính lúc đó, hắn vô tình nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của một đứa trẻ ở trong xe.
Nhiệm Dương quay vào trong xe gọi cảnh sát. Sau đó giả vờ ra bên ngoài phụ giải quyết cái cây. Lúc này, thuộc hạ hắn lại ngăn cản:
“Nhiệm thiếu! Người vào trong trước đi!”
Hắn nháy mắt với thuộc hạ rồi làm bộ tranh cãi:
“Ngươi có quyền gì cấm ta?”
Thuộc hạ nhìn thấy nét mặt lấm la lấm lét của tên tài xế phát giác ra có gì không đúng. Thế nên đã diễn kịch cùng
Nhiệm Dương:
“Nhiệm thiếu bớt giận. Có chút cây này sức của ngài làm gì đủ?”
“Ngươi dám nói ta sức yếu?”
Nhiệm Dương vung nắm đấm vào mặt tên thuộc hạ. Sau đó hai người giả vờ cải nhau kịch kiệt. Tên tài xế vừa can ngăn vừa nhìn đồng hồ. Sắp trễ giờ của hắn rồi:
“Du roi!”
“Ta dạy dỗ thuộc hạ liên quan gì đến người?”
Nhiệm Dương nói xong làm hắn tức giận. Lúc này, hắn quay về xe lấy súng ra bắn chỉ thiên doạ bọn họ:
“Đùng!”
Tiếng súng vang lên. Sau đó người đàn ông chĩa súng vào Nhiệm Dương:
“Mày có thôi đi không? Tao không làm nữa. Tụi bây làm đi!”
Đúng vậy, hắn cần chuyến hàng của hắn đến đúng giờ. Đó cũng là nhiệm vụ để hăn được thăng chức.
Cho nên bây giờ lợi dụng bọn người này sau đó giết chúng diệt khẩu.
Người của Nhiệm Dương làm rất chậm để chờ cảnh sát đền.
Kéo dài đến 20 phút, cuối cùng cảnh sát đã đến giải cứu bọn họ cùng những đưa trẻ ở trên xe. Còn tên tài xế lại chạy mất. Mà tên tài xế đó không ai khác là Định Ôn đang ở trước mặt Nhiệm Dương.
Nhiệm Dương đã nhớ ra:
“Quả nhiên là ngươi? Lần đó không nên để ngươi chạy thoát!”
Trở về thực tại, Định Ôn chĩa súng bắn chỉ thiên. Một tiếng “đoàng” vang lên khiến Hạc Anh Đào la lớn:
“Anh Định, cứu em…”
Nhiệm Dương dí súng mạnh hơn vào đầu của Hạc Anh Đào:
“Ngươi không sợ ta nổ súng giết cô ta sao?”
Hắn ngửa mặt lên cười:
“Haha. Cô ta là cái thá gì? Sống chết của cô ta có liên quan gì đến ta?”
Hạc Anh Đào ra sức gào:
“Anh Định! Anh đã quên những gì đã hứa rồi sao? Chẳng phải anh nói làm cho Nhiệm Dương đau khổ. Lấy được vật quan trong trên người hắn đi, anh sẽ cưới em sao?”
Nước mắt cô ta không ngừng rơi chờ đợi câu trả lời của người đàn ông. Vậy mà hắn tay lại lạnh lùng nói:
“Cudi น?”
“Phỉ!”, hắn ta nhổ một ít nước bọt xuống chân rồi dang ta ra đón người con gái khác bên cạnh hắn:
“Thứ nhơ nhuốc như cô xứng sao? Người xứng mới chính là cô ấy!”
Hạc Anh Đào mở to mắt, chính cô ta còn không tin vào mắt mình. Người đứng bên cạnh hắn là Uyên Nhi.
“Uyên Nhi ư? Sao lại là em?”
Uyên Nhi bước đến dựa vào lòng của Định Ôn.
“Người ngu ngốc như chị thì làm sao mà hiểu được?”
Hạc Anh Đào cuối cùng cũng nhận ra. Trước sau cô chỉ là một con cờ để người khác lợi dụng.
Uyên Nhi đưa tay lên thổi thổi móng tay mới sơn dũa của mình:
“Cảm ơn chị! Chị nghĩ chị là người chơi cờ. Nhưng thật ra chị chỉ là con cờ của em mà thôi!”
Hạc Anh Đào không thể nghe tiếp được nữa. Cả người khuyu xuống khóc không thành tiếng:
“Tại sao? Ngay từ đầu các người đã dụ tôi vào bẫy?”