Vì quá nóng, Đổng Niệm An từ từ trút bỏ quần áo ở trên người mà không biết người đàn ông phía sau đang tận mắt chứng kiến.
Lúc Nhiệm Dương vừa quay qua là lúc tấm vải cuối cùng rơi xuống. Để lộ tấm lưng trần chằng chịt những vết sẹo dài kinh hãi.
Đôi mắt phượng của hắn khẽ chớp một cái. Hắn chưa bao giờ nghĩ tiểu thư như cô phải chịu những vết thương đáng sợ đó. Đoán chắc rằng vết thương là tác động của roi mây hoặc dây thừng gây nên.
“Ai lại có thể đánh cô ta chứ?”
“Mặc quần áo vào cho tôi!”
Không biết Đổng Niệm An có nghe hắn nói gì không? Chỉ thấy cô loạng choạng tiến về phía phòng tắm.
Mà người sai rượu thường không nên đi tắm. Hơn nữa, Nhiệm Dương càng không muốn ngày mai hắn phải nghe tiếng của mẹ mắng chửi vì cô bị bệnh.
Cho nên hắn vươn tay kéo chăn đi theo sau định quấn cô lại. Thế nhưng lúc này, đầu hắn có chút choáng váng. Khiến bước chân đan chen vào nhau vấp ngã.
Hắn ngã đè lên người Niệm An. Ngay thời khắc cô nghe tiếng la của hắn mà quay mặt lại.
“Rầm”
Cú ngã định mệnh!
Gương mặt của Niệm An ở rất gần gương mặt của hắn. Gần đến mức trong căn phòng chỉ có ánh sáng của đèn ngủ, Nhiệm Dương vẫn có thể nhìn thấy từng đường lông tơ trên mặt cô.
Mắt phượng chớp chớp, hắn định chống tay ngồi dậy thì ngay lúc này, bàn tay 5 ngón của Niệm An vòng qua sau gáy của hắn. Cô chỉ dùng một lực rất nhẹ nhưng dường như đã làm người đàn ông trước mắt mất hết sức lực chống đỡ.
Cả thân người to lớn hoàn toàn nằm trên người cô.
“Cô có biết mình đang làm gì không?”
Gương mặt ửng hồng, mùi rượu nho thoang thoảng. Ở cô có một sự thanh khiết, một nét u buồn lại cộng thêm một sức hút khó lòng diễn tả.
Hấp dẫn đến mức khiến trái tim ngàn năm băng giá của hắn chợt tan.
Mà đối diện với người đàn ông đẹp tựa tạc kia, Niệm An chưa từng trải qua loại tình cảm nam nữ, cũng chưa cảm nhận hơi ấm từ người khác.
Cho nên cô chỉ muốn tham lam một chút để giữ trọn hơi ấm này vào lòng. Cũng coi như sưởi ấm trái tim đã bị đục khoét bởi sự tàn nhẫn của lòng người.
Niệm An không hề trả lời Nhiệm Dương mà nhẹ nhàng chớp mắt.
Cái chớp mắt của cô lọt vào con ngươi sâu thâm thuý đó giống như một sự ngầm đồng ý.
Lần đầu tiên, Niệm An chủ đổng chớm lên một chút hôn vào cánh môi bạc của hắn.
“Cô?”
“Chụt”
Chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng sau lại giống một loại vũ có sức công phá mãnh liệt. Hoàn toàn phá tan lớp phòng vệ của hai người.
Lời nói mảnh tựa sương mai lọt vào lỗ tai hắn thấm qua từng tấc da thịt:
“Ngày mai, chúng ta quen chuyện này đi có được không?”
Nhiệm Dương chậm rãi từng trong cổ họng bật lên âm thanh:
“Ừ…”
Nhiệm Dương cúi người hôn lên đôi môi như quả anh đào của Niệm An. Đầu lưỡi dần dà di chuyển vào sau trong khoang miệng thơm nồng mùi rượu nho của cô. Người đàn ông không ngừng khuấy đảo khiến cho cơ thể một người chưa từng trải qua loại tiếp xúc thân mật này căng cứng lên.
Mà càng hôn lại khiến cho người đàn ông càng trở nên cuồng nhiệt không thể dứt ra. Hắn hung hăng tước đoạt hô hấp của nữ nhân yếu đuối đang nằm dưới thân.
Niệm An cảm thấy mình như bị dìm sau xuống hồ nước nóng. Khó khăn hít thở, nóng bức toàn thân.
Tiếng đầu lưỡi giao hoà quấn lấy phát ra âm thanh cực kỳ ám muội:
“Chụt”
“Chụt”
Mà loại âm thanh này như chất kích thích từ từ chạm đến thính giác, tác động lên xúc giác lan truyền, thẩm thấu đến từng mao mạch trong cơ thể.
Bỗng chốc Nhiệm Dương ôm lấy Đổng Niệm An đứng dậy. Cô cũng không phản kháng mà theo mọi sắp xếp của hắn.
Hắn ngay lập tức xoay người lại thả cô xuống tầng tầng lớp lớp bồng bềnh của chăn bông. Nhiệm Dương bắt đầu trút bỏ quần áo ở trên người.
Hô hấp hắn nặng nề, âm trầm cất lên:
“Là cô chọn đó nha!”