Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Cả bọn nghe Lý Chiêu Dương nói xong thì mồm không ngậm vào được,cả bọn không hẹn mà cùng có suy nghĩ ” Mười sáu tuổi đã làm Thái sư phải đáng sợ tới mức nào mới được như vậy”
Lý Chiêu Dương gương mặt lúc này có hơi trầm xuống,nắm chặt quyền tay, được một lúc thì cô thở nhẹ ra ổn định lại tâm trạng nói:
“Các con về nghĩ ngơi,sáng ngày mai về kinh thành”
Cả đám lập tức gật đầu rồi rời đi, Lý Chiêu Dương cũng quay về lều của bản thân,đi tới bàn làm việc thẫn thờ nghĩ “Mình nhớ bữa tiệc lần này vì kiếp trước bị thương nên đã từ chối tham gia, nhưng vào lúc bữa tiệc đang diễn ra Hoàng đế bị ám sát may mà không sao,lần này mình phải đi mới được”
TỐI NGÀY HÔM SAU
Ở kinh thành nhộn nhịp tiếng cười đùa vui vẻ,dường như những trận chiến lớn đều đã thắng nên ở kinh thành vui mừng mở tiệc,đèn đuốc ở khắp mọi nơi tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp của kinh thành về đêm.Ở hoàng cung cũng không kém cạnh tiếng ca hát cười nói nhộn nhịp,ai ai cũng nâng ly chúc mừng hoàng đế bệ hạ -Lý Hạo Thiên
Một người đàn ông trung niên liền đứng lên nhìn qua tuy đã có tuổi nhưng vẫn cường tráng,nâng ly rượu hướng về phía Lý Hạo Thiên cung kính nói:
“Lần này cả Thái sư và Song Vương đều chiến thắng cùng một lúc,gian sơn xã tắc của Phong Quốc e là càng lúc sẽ càng vững mạnh,xin chúc mừng bệ hạ”
Người vừa nói là Quốc sư đương triều – Lâm Hiếu Thiên,ông ta nói xong liền một hơi uống cạn ly rượu,mọi người liền vỗ tay chúc mừng rồi hướng tới, Lý Hạo Thiên lúc này nhìn xuống người đàn ông có mái tóc màu xanh biển đậm,và đôi mắt cùng màu với màu tóc ngũ quan sắc bén đến đáng sợ,sát khí toả ra ghê rợn nhìn rất lạnh lùng,hắn ngồi một mình ở phía dưới ngay hàng đầu, không ai dám ngồi cạnh vẫn để trống đến tận bốn năm bàn xung quanh hắn, Lý Hạo Thiên lúc này cười ha hả lên tiếng:
“Tiểu đệ sao nhìn mặt đệ có vẻ không vui vậy,phấn chấn lên đi, bữa tiệc vui như vậy các vị quan thần nhìn mặt đệ cũng đã bị doạ sợ rồi,đệ xem xung quanh đệ cũng chẳng ai dám ngồi”
Hắn ngó lơ Lý Hạo Thiên, gương mặt vẫn băng lãnh không tí cảm xúc, nhưng nếu để ý kỹ trong mắt hắn, thì hắn có vẻ đang tức giận.Hắn Thái sư đương triều – Hàn Diệt Phong.
Lý Hạo Thiên chỉ biết cười trừ cho cái tính cách này của đệ đệ mình,dù sao ông cũng quen với cái mặt băng tảng ngàn năm đó của đệ đệ rồi.
Bổng lúc này người ngồi bên cạnh Lâm Hiếu Thiên,lên tiếng nhìn qua tên này có là một công tử bột ăn chơi trát táng.Con trai Lâm Hiếu Thiên – Lâm Ngạn liền cười nửa miệng nói:
“Đã nghe danh Song Vương,tuy là nữ nhi nhưng Văn Võ Song Toàn ta đây ngưỡng mộ đã lâu,thật sự rất muốn gặp ngài ấy”
Một nam tử có mái tóc màu đen đôi mắt màu ngọc bích – Khương Tuyết liền lên tiếng tiếp lời Lâm Ngạn:
“Khương mỗ cũng đã nghe đồn về tiểu công chúa cũng là một tuyệt thế đại mỹ nhân”
Mọi người lúc này liền lên tiếng bàn tán về Lý Chiêu Dương,một cô bé cũng cỡ tuổi với Lý Chiêu Dương ngồi cùng Hoàng Đế hơi miếng môi sau đó kéo lên nụ cười dịu dàng – Lý Chiêu Nhi nói:
“Mọi người quá khen,đã rất lâu rồi ta cũng chưa gặp muội muội nên không biết muội ấy thế nào rồi”
Lúc này ai cũng hăng say bàn tán về Lý Chiêu Dương,mà không để ý rằng Hàn Diệt Phong bên này đôi mắt càng lúc càng thâm trầm,sát khí cũng càng càng nặng nề,bọn họ cảm thấy dựng tóc gáy liền quay lại thấy Hàn Diệt Phong đang dùng ánh mắt chết chóc nhìn họ,ánh mắt như nói lên rằng”Các người không câm thì tự cắt lưỡi xuống”.
Chỉ trong phút chốc cả buổi yến tiệc liền rơi vào im lặng, không một ai dám mở lời,không khí yên tĩnh đến đáng sợ, Lý Hạo Thiên chỉ lắc đầu ngán ngẩm, không biết vì sao đệ đệ lại đột nhiên nổi giận.Lý Hạo Thiên muốn lên tiếng nói gì đó thì nhìn thấy ánh mắt giết người từ Hàn Diệt Phong liền im lặng,tất cả mọi người có mặt ở sảnh tiệc đều phải khóc ròng.Lúc này bên ngoài liền vang lên tiếng hô lớn của thị vệ:
“Song Vương đã đến”
Lý Chiêu Dương từ ngoài bước vào cả yến tiệc chỉ im lặng nhìn chằm chằm cô,mái tóc màu tím nhạc được buộc đuôi ngựa gọn gàng,màu mắt xinh đẹp ở bên dưới mắt phải còn có ba nốt ruồi lệ kéo dài theo hình cánh cung, những nữ nhân có mặt ở đó đều phải ghen tị với vẻ đẹp của Lý Chiêu Dương, Khương Tuyết và Lâm Ngạn đều nhìn đến ngây ngốc lộ ra vẻ mặt mê mẩn.
Lý Chiêu Dương đi tới quỳ xuống hai tay chấp lại đưa ngang với đầu,hành lễ:
“Thần,tham kiến Bệ hạ,Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế “
Lý Hạo Thiên liền vui vẻ cười cười nói:
“Không cần đa lễ,mau ngồi”
Lý Chiêu Dương đứng lên không quên nói đa tạ,cho đến khi nhìn đến chỗ ngồi cô có hơi khựng lại vì ngoài mấy chỗ xung quanh Hàn Diệt Phong là chống thì không chỗ nào,cô mím môi điều chỉnh lại cảm xúc sợ sệt của bản thân tiến tới ngồi cạnh bàn của Hàn Diệt Phong.