Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Lục Vi không trả lời chỉ im lặng nhìn Đại Vi, Đại Vi bị Lục Vi nhìn chằm chằm có hơi ngại ngùng quay mặt chỗ khác, trong lúc Đại Vi không chú ý Lục Vi liền tiến tới túm lấy y phục của Đại Vi ném Đại Vi vào gần chỗ của hai con ngựa, khiến Đại Vi tròn xoe mắt không hiểu chuyện gì nhưng vẫn theo phản xạ mà lộn một vòng sau đó an toàn đáp đất.Đại Vi liền nhìn Lục Vi lên tiếng:
“Lục Vi,đệ,…”
Chưa để Đại Vi kịp lên tiếng thì hàng loạt phi tiêu và những quả cầu lửa liền phóng tới Đại Vi vừa tránh cầu lửa vừa rút kiếm đánh bật phi tiêu nhìn vô cùng đẹp mắt.Đại Vi đưa mắt nhìn Lục Vi cũng hiểu ra gì đó, liền lộn một vòng trên không trung rồi đáp xuống cạnh Lục Vi,Đại Vi không nói hai lời đưa tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Lục Vi,ép Lục Vi phải nhìn vào mắt mình hạ giọng nói:
“Lục Vi,đệ lại giám ném ta sang đó,thật sự muốn ta đi làm Phu Quân cho ả Kim Hồng đó sao”
Lục Vi không đáp nhìn Đại Vi,Lục Vi biết bản thân không có sức đấu với người trước mặt nên cũng không thể đẩy ra, Lục Vi cũng lười mở miệng chỉ đưa tay véo mạnh vào bên hông Đại Vi, khiến mặt Đại Vi nhăn nhó đồ mổ hôi lên tiếng:
“Lục Vi,đệ,…”
Đại Vi tính nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Lục Vi nghiêng nhẹ đầu nhìn mình, thì cả gương mặt Đại Vi liền đỏ ửng vì hiện tại nhìn Lục Vi rất quyền rũ.Đại Vi lập tức buông Lục Vi ra, sau đó cho đại quân quay về doanh trại,trên đường đi về cả gương mặt Đại Vi đỏ ửng,tim thì đập liên hồi muốn nổ tung nghĩ” Lục Vi,đệ là muốn đòi mạng ta sao”.
Chiến trường phía Nam do Cửu Vi và Thập Vi đưa người ra quân, vừa đến dưới chân thành, đứng trên tường thành là một tên cao to bận giáp phục đội mũ đứng trên tường thành, hắn ta nhìn xuống chỗ hai người nói vọng xuống :
“Người đến là ai”
Thập Vi cười nửa miệng nói lớn một cách rất hưng phấn:
“Đương nhiên là tổ tông nhà ngươi”
Hắn ta tức giận nói:
“Ngươi,… Được lắm, tốt,.Nếu đã đến thì để mạng lại đây đi”
Hắn ta ngông cuồng nói, nhưng cũng không bằng Thập Vi sau khi nghe xong câu nói đó của hắn ta liền cười một cách mang rợ nói:
“Ông đây đang chờ các ngươi đó”
Hắn ta định nói gì đó thì Cửu Vi bên cạnh đã thu hút sự chú ý của hắn ta, Cửu Vi không bận giáp phục nên vẻ đẹp của Cửu Vi được thể hiện qua bộ y phục màu trắng khiết, mái tóc dài màu trắng đen nhẹ phấp phới theo gió,đôi mắt màu lam tuyệt thế.Hắn ta nhìn thấy Cửu Vi thì nhìn với ánh mắt háo sắc nói:
“Nhưng có điều vị mỹ nhân bên cạnh ngươi ta rất. có hứng thú,có thể để tha cho hắn một mạng để phục vụ ta,ta chơi chán rồi liền giết”
“À đúng rồi ta nghe nói nhan sắc của Song Vương cũng không phải tầm thường,ta cũng muốn nếm thử
hahahaha”
Thập Vi nghe hắn ta nói xong trên mặt gân xanh gân đỏ nổi lên toàn bộ,cả gương mặt đen kịt một cách đáng sợ nghĩ” Đời ta có hai người mà bất cứ ai cũng không được động tới,đó là mẹ và Cửu ca,ta dùng cả mạng để bảo vệ và che chở,cái tên chết tiệt kia lại dám có ý định bẩn thỉu với mẹ và cả Cửu ca,…”.
Thập Vi có một tính cách cực kỳ không tốt rất dễ nổi cáu,đụng là giận đụng là đánh người ai cũng không sợ nhưng khi đứng trước Lý Chiêu Dương có hổ báo thể nào Thập Vi cũng buộc phải ngoan ngoãn mà nghe lời.Cửu
Vi thì càng đặc biệt với Thập Vi,Thập Vi thừa nhận bản thân tình cảm với Cửu Vi nhưng họ không phải huynh đệ ruột nên Thập Vi không sợ.Vậy mà cái tên chó chết kia lại dám có ý định xằng bậy và bẩn thỉu với cả mẹ và Cửu ca của hắn, Thập Vi chỉ hận bây giờ không thể lập tức chém banh cái cổng thành rồi lao vào xé xác tên kia.
Thập Vi nghiến răng nghiến lợi,gằn giọng nói,tay cầm chặt thanh kiếm:
“Đệ phải giết chết hắn đem cho chó ăn”
Cửu Vi từ lúc bắt đầu tên kia muốn nhìn mẹ của mình, thì Cửu Vi đã sớm phát điên nhưng vẫn giữ đủ lý trí trầm giọng nói:
“Tiểu đệ,mẹ nói chúng ta đến thăm đừng tùy hứng”
Thập Vi nghe Cửu Vi nói cũng cố gắng đè nén cơn giận xuống,tên kia đứng trên tường thành kiêu ngạo hét lớn:
“Đội cung tiễn, lên”
Hắn ta ra lệnh cho mười người bận đồ đen phía sau, mười người đó liền nhận lệnh, tay của mười người cùng một nhịp kéo cung mỗi người ba cây tiển bắn về phía đại quân của Thập Vi và Cửu Vi.
Thập Vi lập tức đạp lên lưng ngựa bay lên không trung tay rút kiếm chém một đường tròn hệt như một cơn gió, những mũi tên lập tức gãy đôi,Thập Vi đáp lại xuống ngựa một cách an toàn.Cửu Vi ngồi cạnh quan sát cau mày nghĩ ” Mỗi một tiền đều có thể giết rất nhiều người”.
Tên tướng đó liền ngông cuồng cười khinh bỉ nói tiếp:
“Chưa hết đâu”