Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Lý Chiêu Dương bình tĩnh cười nhẹ nói:
“Nếu ta đoán không nhầm thì ngài chính là Tây Vương nhỉ”
Tên Tây Vương đó vui sướng ra mặt nói:
“Đúng đúng”
Cô liền cười nhẹ nói tiếp:
“Vậy mắt ngài có phải là bị mù không,ta chỉ mới 14 tuổi thôi mà”
Lý Chiêu Dương vừa nói vừa đứng chắn trước con người cao gấp ba bốn lần mình tránh để hắn nổi điên tổng giết người thì chỉ có bể kế hoạch.
Tây Vương không biết liêm sỉ xoay người ngồi xuống ghế nói:
“Trước lạ sau quen mà, nàng đừng sợ ta nắm cả Tây Vực trong tay, nuôi nàng lớn cũng không phải vấn đề”
Lý Chiêu Dương thật sự muốn đấm cho tên này một phát lắm rồi, nhưng vẫn kiềm chế cười một cách đáng sợ nói:
“Mặt dày vô sĩ”
Tên Tây Vương đó liền cười ha hả nói:
“Mắng hay lắm bồn Vương rất thích tính cách của nàng,nàng tên gì “
Lý Chiêu Dương thần tình cực kỳ khó chịu hắc tuyến nổi đầy mặt, nhưng vẫn cười nói:
“Tên Lão Tổ nhà ngươi”
Tây Vương dùng ánh mắt háo sắc kèm sự say mê nhìn cô:
“Tính cách nàng còn rất hợp ý ta, nàng đúng là bảo bối trời ban “
Hàn Diệt Phong từ nãy đến giờ vì cô mà cố nhẫn nhịn kiềm hãm toàn bộ nội lực ,nghe đến hai từ “bảo bối” được tên kia thốt ra,sát khí trên người Hàn Diệt Phong đột ngột tỏả mạnh một cổ nội lực khổng lồ được giải phóng khiến toàn bộ quán trọ phải nứt toác,tên Tây Vương đồ mồ hôi hột nhìn Hàn Diệt Phong đang tỏa ra hàn khí, không khí xung quanh đều bị hẳn làm cho loãng ra khiến họ phải khó thở.Lý Chiều Dương đang giật mình và cả người đều run lên vì sợ hãi.
Hàn Diệt Phong lạnh lẽo nói:
“Ngươi không cần lưỡi”
Câu nói khiến Lý Chiêu Dương bất giác rùng mình và rợn tóc gáy,tuy cô che đôi mắt nhưng cô cảm nhận rất rõ sự chèn ép khủng khiếp của nội lực Hàn Diệt Phong giải phóng, những người xung quanh cũng lùi ra xa có nhiều người còn chạy mất.
Hàn Diệt Phong trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Tây Vương,đôi bàn tay tích tụ một luồng sát khí màu đen nhìn rất đáng sợ chuẩn bị gián mạnh xuống đầu Tây Vương, Lý Chiêu Dương đã dùng tốc độ nhanh nhất để bắt lấy cánh tay của Hàn Diệt Phong.
Lý Chiêu Dương tay nắm chặt cổ tay Hàn Diệt Phong không để chưởng khí đánh xuống đầu Tây Vương, Hàn Diệt Phong có chút lấy lại tỉnh táo khi bàn tay cô đang ở trên cổ tay hắn, nhưng hắn vẫn không thu lại nộ khí, hắn liên tục giải tỏả nội lực, Lý Chiêu Dương liền lên tiếng, giọng cô có chút sợ hãi nói:
“Thúc Thúc,…Dừng tay”
Hàn Diệt Phong nghe giọng của cô thì có chút bình tĩnh lúc này hắn mới cảm nhận rõ ràng được Lý Chiêu Dương đang run cả người đều đang run rẩy, hắn mới giật mình thu lại áp lực và nộ khí lẫn ngọn khí đen ở lòng bàn tay, mọi người bắt đầu hít thở một cách thoải mái hơn, nhưng hắn thấy cả người cô vẫn run.
Hàn Diệt Phong lập tức ôm lấy cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi của cô mặc cho tên Tây Vương ở kia vẫn đang có chút sợ hãi hắn muốn đuổi theo nhưng binh sĩ đằng sau đã báo cho hắn gì đó nên hắn đành rời khỏi quán trọ.
Khi lên đến phòng hắn lập tức đặt nhẹ cô xuống ghế,cả người hắn hoảng sợ nếu để cô đề phòng hắn lần nữa thì hắn phải làm sao chứ, hắn liên tục gọi:
“Anh Anh, Anh Anh”
Hàn Diệt Phong thấy cô vẫn đang run rẩy không ngừng muốn đưa tay ôm cô thì bị cô đánh bật ra theo bản năng,hắn đơ cả người nhìn cô rồi lại nhìn bàn tay của mình,cô cố gắng để bản thân không hoảng sợ nói:
“Thái, Thái sư, làm, làm phiền người rồi”
Cô mím chặt môi giọng cô không thể nào che giấu được,cô nghĩ ” Cái cảm giác quen thuộc này,… không thể nào sai được,…Là nội lực, nội lực của một Thái sư một kẻ mạnh thật sự…. Nội lực này ở kiếp trước lúc Thái sư ra tay giết mình, mình đã cảm nhận rất rõ “
Hàn Diệt Phong đơ cả người khi nghe được suy nghĩ của cô trong đầu của hắn bây giờ chỉ có những chữ “Thái sư, giết mình,…Thái sư giết mình”
Cô cảm nhận được hành động của mình là tìm đường chết vội nói:
“Thất, thất lễ rồi,Thái ,thái sư thứ tội”
Sau đó Lý Chiêu Dương cố gắng đứng lên,cố đứng thật vững, cô đi tới cửa sổ và dùng khinh công bay đi để lại
Hàn Diệt Phong trong căn phòng trống im lặng, trong căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.Hàn Diệt Phong ngồi nhìn lòng bàn tay trống rỗng những suy nghĩ ban nãy của cô cứ chạy mãi trong đầu của hắn ” Thái sư,… Giết mình”. Dòng suy nghĩ chạy mãi trong đầu hắn khiến hắn phải thất kinh, hắn hai tay ôm đầu hoảng sợ lẩm bẩm:
“Mình, mình là người giết con bé, không, không, không đâu,tại sao,tại sao, không, không đời nào”
Hàn Diệt Phong sợ hãi cả người mồ hôi ôm đầu gục trên bàn cả người đầy mồ hôi,đôi đồng tử của hắn co rút lại lúc này nhìn hắn vô cùng đáng sợ, những người ở trong phạm vi của hắn đều phải lạnh run cả người tóc gáy cũng dựng đứng lên toàn bộ.