Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Rate this post

Lý Chiêu Dương cầm chặt thanh kiếm trong tay, Thần Kiếm tỏa ra một màu tím vô cùng lạnh lẽo gương mặt cô dính đầy máu sát khí tỏa ra khiến ai cũng phải sợ hãi, đôi mắt lạnh lùng cùng với giọng nói vô cảm khiến ai cũng phải run người chậm rãi lên tiếng:

“Ai nนa,… Muon chet thi len het di”

Nhị đầu quỷ và Tứ đầu quỷ tức giận xông đến Lý Chiêu Dương cả người linh hoạt đấu với họ,cô liên tục múa ra những đường kiếm đẹp mắt, những đường kiếm dứt khoát mạnh mẽ vô cùng khiến đối phương phải khiếp sợ. Lý Chiêu Dương chém gãy đồi cây thương của Nhị đầu quỷ,tay còn lại lạnh lùng nắm lấy đầu của Nhị đầu quỷ tay kia cầm kiếm chém đứt đầu từ dưới lên.Sau đó xoay người một tay cẩm kiếm đâm xuyên bụng và chém rất nhiều nhát vào người Tứ đầu quỷ, khiến hắn chết thảm.

Những người đứng bên ngoài từng người từng người một đều phải run lẩy bẩy vì thấy cảnh tượng này, Tây Vương đồ mồ hôi lạnh nghĩ” Con nhóc này chính là,…Song Vương,…”. Hắn ta kinh hãi nhìn Lý Chiêu Dương một tay đang cầm kiếm, một tay đang cầm đầu của Nhị đầu quỷ một chân đạp trên xác của binh sĩ cả người máu me,ánh mắt tàn nhẫn dường như có thể giết bất kỳ ai nếu lại gần, những binh sĩ xung quanh đều sợ đến mức không cử động nổi sát khí của Lý Chiêu Dương bây giờ cực kỳ đáng sợ ánh mắt loé lên những tia chết chóc.

Tây Vương tái mặt nghĩ ” Một đứa trẻ lại có thể tàn nhẫn đến mức này, trên thế gian này e là chỉ có Song Vương mà thôi, người được thiên hạ đặc cho cái danh Cơn Ác Mộng Của Kẻ Thù “

Hiện tại không ai dám cử động, vì họ biết rõ chỉ cần cử động nhẹ Lý Chiêu Dương sẽ lập tức ra tay giết chết bọn họ, Tây Vương thầm lặng lui về phía sau đám binh sĩ hai tên đầu quỷ còn lại cực kỳ tức giận và muốn trả thù cho những huynh đệ đã mất nhưng họ không dám.Tây Vương âm thầm ra lệnh cho 10 binh sĩ đặc biệt ở phía Nam ra tay bắn tiễn về phía Lý Chiêu Dương, cô nhanh nhẹn đánh bật tất cả mũi tên và những binh sĩ đang lao tới, những mũi tên như vô hạn mà liên tục nhắm vào cô, Lý Chiêu Dương vừa tấn công đám binh sĩ vừa né và đánh bật những mũi tên.

Tây Vương ở đằng sau lại giở trò tiểu nhân,nhắm thẳng một đoản đao phóng đến chỗ Lý Chiêu Dương, cô theo phản xạ né rất nhanh đoản đao nhưng dưới cơn mưa mũi tên thì khó tránh khỏi né không kịp, Lý Chiêu Dương bị một mũi tên đâm xuyên vai nhưng biểu cảm trên gương mặt cô vẫn không thay đổi lạnh lùng nghĩ ” A…. Khó chịu thật đ,…”. Lý Chiêu Dương phát động nội lực những tia sét xuất hiện trên lòng bàn tay của cô, Lý Chiêu Dương điều khiển chúng tấn công đám binh sĩ và tên Tây Vương sau đó nhân cơ hội biến mất.

Toàn bộ binh sĩ đều bị sét đánh chết,tên Tây Vương nhìn thảm cảnh trước mắt nghĩ “Phiền rồi đây,…”

Lý Chiêu Dương mặc kệ vết thương đang đau nhói, vẫn từ từ bình tĩnh đi về quán trọ, cô vừa về tới chưa kịp thở đã thấy một mảnh tan hoang của quán trọ, bên trong sảnh thì lộn xộn đồ nát như vừa gặp một băng Chủ của quán trọ thì bị áp lực khống chế đến mức quỳ rạp dưới đất không cử động được cả người chỉ biết run rẩy. Nhất Quỷ và Nhị Quỷ đang vì một gói cuối thấp cầu trước Hàn Diệt Phong hàn khí và sự u ám xung quanh hắn khiến tất cả mọi người đều phải hoảng sợ.Hàn Diệt Phong âm trầm cùng sự lạnh lẽo nói:

” Không tìm được con bé,… thì tất cả các ngươi đem đồ đến gặp ta “

Cô nghe Hàn Diệt Phong nói mà có chút sợ hãi, cô chẩm chậm bước vào bên trong quán,nơi đang cực kỳ lộn xộn,cô khẽ gọi:

“Thái,…Thái sư”

Hàn Diệt Phong nghe được giọng nói quen thuộc liền quay phắt người lại, khi nhìn thấy cô chưa kịp để hắn vui mừng thì cơn tức giận đó bao bọc lấy hết, cả người cô đầy máu ở trên vai vẫn còn vết thương đang rỉ máu, hắn lập tức nổi khùng cơn giận này còn hơn cả lúc nãy. Hàn Diệt Phong bước chân thật nhanh về phía cô ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì,…Là kẻ nào lại dám,… “

Hắn tức giận giải phóng một lượng lớn pháp lực, sự áp lực và chịu trách nhiệm đáng sợ chủ quán là người bình thường nên hoàn toàn không chống đỡ được,cô thấy tình hình không ổn thì vội nói trấn an người trước mặt:

“Hoàng Thúc, người bình tĩnh,con không sao, không sao hết”

Hàn Diệt Phong nhìn chăm chăm vào vết thương trên môi khô mà không ngừng tức giận, gân ở trong mắt nổi lên thấy rõ hắn bế ngang cô đi lên phòng sau đó cho truyền Đại Phu. Suốt cả quá trình cô không dám phản kháng vì cô biết rõ người trước mặt mày đang nổi cơn điên tuyệt đối không thể chọc.

Đại phu bắt mạch và nhìn cô một lúc,đổ mồ hôi lạnh nói:

“Vết thương cần được bôi thuốc, ta sẽ kêu vài đơn thuốc để tiểu thư nhanh chóng hồi phục ,ngài cứ an tâm”

Hàn Diệt Phong lạnh giọng nói:

“Để thuốc lại,và rời đi”

Lời ít ý nhiều,Đại Phu nghe hiểu từng từ một nên không dám chậm trễ vội để lại thuốc sức vết thương sau đó nhanh chóng rời đi.