Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Rate this post

Nhị Hoàng Tử – Lý Tư Dao mái tóc màu tím đậm và đôi mắt màu xanh,lúc này đứng bên cạnh bảo vệ Lý Chiêu Nhi lên tiếng, cục xúc nói:

“Là ai đã ủy thác ngươi, có biết đây là trọng tội không”

Cung Xạ cười cười nói:

“Biết chứ bay đầu như chơi, nhưng cũng đành thôi miếng cơm manh áo mà “

Đại Hoàng Tử – Lý Tư Hàm mái tóc màu tím đậm đôi mắt màu xanh là song sinh với Nhị Hoàng Tử – Lý Tư Dao, nhưng lại điềm đạm hơn nói:

“Chiêu Dương ngươi nhắm bản thân có thể thắng tên trước mắt không”

Lý Tư Hàm dùng ánh mắt lạnh lùng và sắc bén nhìn Lý Chiêu Dương, Lý Chiêu Dương liền quay đầu lại nhìn Lý Tư Hàm nghĩ “Đây là lần đầu tiên Đại ca chủ động hỏi mình một điều gì đó”,Lý Chiêu Dương liền cười nói:

“Thần có thể “

Lý Tư Hàm và Lý Tư Dao ngạc nhiên nhìn cô,cô đang dùng kính ngữ với họ, chứ không gọi “Ca ca” nữa.

Hàn Diệt Phong từ nãy đến giờ không để ý gì khác ngoài vết thương đang dần rỉ máu của cô nó thấm đẫm qua cả một vùng eo, nhưng cô vẫn đứng vững, lúc này Hàn Diệt Phong lại nghe được tiếng lòng của cô “Vết thương xem lại rách rồi,đánh nhanh thắng nhanh vậy”.

Cung Xạ bên này đảo mắt quan sát một lược thì thấy tình thế có chút bất lợi cho bản thân liền gấp chiếc quạt lại chán nản nói:

“Xem ra hôm nay tao không hoàn thành được nhiệm vụ rồi, nhưng ta muốn nói với các người một chuyện cẩn thận với người ở bên cạnh “

Cung Xạ nói xong liền chớp mắt đã không thấy đâu, Lý Chiêu Dương liền quay người lại quỳ một gối xuống nói:

“Khẩn xin bệ hạ cho thần được đưa đám sát thủ đến kỳ lân vệ thẩm tra”

Lý Hạo Thiên nhìn Lý Chiêu Dương một lúc liền phất tay nói:

“Được,…”

Rồi lập tức quay qua Lý Chiêu Nhi ân cần hỏi han:

“Con có ổn không, không bị dọa sợ chứ”

Lý Chiêu Nhi liền cười nói:

“Con không sao Phụ Hoàng nhìn xem”

Cô ta nói và quay một vòng, Lý Tư Dao liền hỏi lại để chắc chắn:

“Muội thật sự không bị thương chỗ nào đó chứ”

Lý Chiêu Nhi liền đáp:

“Muội thật sự không sao mà Nhị ca “

Cô ta nói xong liền quay xuống Lý Chiêu Dương dịu dàng hỏi một cách giả tạo:

“Tiểu muội, muội không bị thương đó chứ”

Lý Chiêu Dương ánh mắt đượm buồn , gượng cười nói:

“Tam công chúa,thần ổn,đa tạ sự quan tâm của người”

Lý Chiêu Nhi liền nói:

“Đừng xa lạ như vậy mà,sao muội lại dùng kính ngữ chứ “

Lý Chiêu Dương chỉ im lặng không trả lời,vốn dĩ những sự yêu thương đó cô luôn mơ ước có được,dù chỉ là trong mơ thôi cũng được, nhưng cô biết rõ cho dù là trong mơ họ cũng chưa từng muốn thực sự yêu thương cô.

Lý Tư Dao dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Lý Chiêu Dương nghĩ ” Cô ta lại dở trò gì nữa đây,bình thường không phải hay gọi là ca ca hay sao bây giờ lại dùng kính ngữ ,mặc kệ cô ta như vậy đỡ phiền”

Lúc này Cửu Vi và Thập Vi từ nãy đến giờ đã cực kỳ không vui,Thập Vi liền khó chịu lên tiếng:

“Mẫu thân, chúng ta quay về thẩm tra đám người này thôi, ở đây hết việc của chúng ta rồi”

Cô liền quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ,bọn nhỏ mỗi người xách một tên thích khách,khi cô quay lại bọn họ nhìn cô với ánh mắt mong chờ,cô liền cười bất lực nghĩ ” Mấy đứa nhỏ này,…thật là”.Đám Thập Vi biết rõ mẹ bị đối xử thế nào trong chính gia đình của mình,nên luôn không thích người hoàng tộc, chỉ muốn mẹ rời khỏi sớm, Lý Chiêu Dương cũng biết điều đó, liền hướng Lý Hạo Thiên nói:

“Cho phép thần ,xin được cáo lui,…”

Lý Chiêu Dương đứng lên rời đi khi Lý Hạo Thiên đã gật đầu,cô bước đi trước đám Thập Vi thì lôi đám thích khách kề kề trên đất, lúc này Lý Tư Dao liền khó chịu nói:

“Các người xuất hiện không bái,rời đi không cáo,đây là xem thường Quốc pháp của Phong Quốc “

Lý Chiêu Dương dừng lại rất lo lắng muốn quay người lại giải thích, thì cả đám Thập Vi đã tiến lên chắn trước cô,Tam Vi lúc này cũng khó chịu nói:

“Bọn ta không bái Vua, bởi vì Vua không nuôi nấng bọn ta, trưởng thành”

Nhất Vi cũng bực bội mi tâm khẽ cau lại nói:

“Từ trước tới giờ bọn ta chỉ quỳ dưới chân mẹ, tuyệt đối không có người thứ hai”

Tứ Vi cũng khinh bỉ nhìn Lý Tư Dao nói tiếp:

“Nhưng cho dù là có người thứ hai, thì người đó phải thật xứng đáng phải sánh ngang với mẫu thân”

Sau đó cả bọn đưa Lý Chiêu Dương rời đi mặc cho Lý Tư Dao đang cực kỳ tức giận,lập tức muốn ra tay đánh chết bọn họ, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Hàn Diệt Phong khiến Lý Tư Dao phải im lặng, chỉ có thể đè nén cơn lửa giận trong lòng.Hàn Diệt Phong nhìn cô rời đi cũng đứng dậy rời đi, trước lúc còn không quên nhìn lại Lý Tư Dao nói một câu, khiến Lý Tư Dao không khỏi sợ hãi mồ hôi chảy ròng ròng:

“Đã là Hoàng Tử thì hãy cư xử cho đúng phép tắc,cử chỉ và lời nói đều không giống một vị Hoàng Tử “

Lý Tư Dao có hơi run lên vì sợ hãi,sát khí của Hàn Diệt Phong càn lúc càn nặng, như muốn ép chết những người có mặt ở đây, Lý Tư Dao căng thẳng kèm hoảng sợ đáp:

“Xin lỗi, Hoàng Thúc,con sẽ tự kiểm điểm”