Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Lý Chiêu Dương vừa múc cháo cho vào miệng ánh mắt nhìn chằm chằm tô cháo không cảm xúc nghĩ “Ha nực cười thật,… Có lẽ bản thân mình đã thật sự tin tưởng người trước mặt này rồi”.
Suy nghĩ của cô được hắn nghe, trong lòng liền có chút vui mừng nhưng đi kèm theo đó là sự lo lắng, Hàn Diệt Phong nhìn cô nói:
“Anh Anh cháo không ngon sao,ta nấu cái khác cho con “
Lý Chiêu Dương nghe vậy cũng chỉ bần thần lắc đầu rồi tiếp tục ăn,khi cô ăn xong hắn cẩn thận để cô đi ngủ.Cô vốn đã rất mệt mỏi do vết thương mang lại và trận khóc lúc nãy cuối cùng cũng chịu không được mà chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cô đã ngủ say hắn mới nhẹ đi phần nào nỗi lo trong lòng hắn cứ thế im lặng nhìn cô ngủ,hắn nhẹ nhàng nằm cạnh cô ôm cô vào lòng để cô có thể an tâm ngủ.
Sáng ngày hôm sau,cô mơ màng tỉnh lại vừa mở mắt đã thấy Hàn Diệt Phong nắm bên cạnh, cô lần này không ngạc nhiên chỉ chăm chú nhìn người đang nằm cạnh cô nghĩ “Cứ như vậy thì mình sẽ trở thành đồ vô dụng mất,tại sao trong mắt người này mình luồn được xếp vị trí thứ nhất như vậy, mình vốn không xứng đáng được nhiều thứ như vậy”.”Hoàng Thúc con phải làm sao với người đây trong khi bản thân con,con còn không thể bảo vệ được thì làm sao con có thể bảo vệ người”.”Xung quanh con luôn có rất nhiều nguy hiểm,… Người này đúng là ngốc hết mức mình không đáng giá như vậy đâu, mặc vậy nếu sau này người thay đổi cũng sẽ không muộn “.
Cô nằm một lúc cũng ngồi dậy cẩn thận kéo lại chăn cho Hàn Diệt Phong sau đó rời giường ,khi cô vừa đặt chân khỏi giường thời tiết bắt đầu chuyển lạnh nên khiến cô có chút rùng mình, cô với tay lấy chiếc áo choàng khoác vào người sau đó nhẹ nhàng đi về phía bàn làm việc.
Khi cô vừa rời xuống giường Hàn Diệt Phong từ từ bình tĩnh mở mắt,hắn nghe được hết suy nghĩ của cô đồi mắt màu xanh biển cực kỳ đậm ấy loé lên một tia đau buồn nghĩ “Anh Anh, đời này kiếp này ta vĩnh viễn cũng không buồng tay con nữa”.
Lý Chiêu Dương đang ngồi ở bàn làm việc thấy Hàn Diệt Phong ngồi dậy liền cất tiếng cười nói:
“Hoàng Thúc người tỉnh rồi”
Hàn Diệt Phong chỉnh lại y phục của bản thân rồi đứng lên đi về phía cô nhẹ nhàng nói:
“Ừm,tại sao con không ngủ thêm một chút nữa”
Cô tay vẫn cầm cây bút cười cười nói:
“Con đã quen giấc rồi ạ”
Hàn Diệt Phong đi đến bên cạnh bàn cô,đứng trước mặt cô tay sờ nhẹ đôi mắt đã sưng vì khóc nhiều ấy mà đau lòng nghĩ “Con,…Tại sao lại phải gồng mình như vậy,…Đêm qua đã khóc đến hai mắt thành ra thế này bây giờ lại đang cố mỉm cười sao”.
Hàn Diệt Phong xoa xoa đầu cô nói:
“Ăn cơm thôi con đừng tùy tiện bỏ bữa “
Hắn vừa quay lưng chuẩn bị đi nấu ít cháo cho cô, thì Lý Chiêu Dương liền gọi lại đồng thời Hàn Diệt Phong cảm nhận rất rõ một bàn tay mềm mại lại có chút chai sạn đã nắm lấy tay hắn:
“Hoàng Thúc,..”
Lý Chiêu Dương lấy hết can đảm nắm lấy tay hắn,Hàn Diệt Phong đã rất ngạc nhiên quay người lại nhìn cô.
Từ trước tới giờ cô luôn đề phòng hắn, sợ hãi hắn,cô sẽ không bao giờ chủ động đối với hắn.Trả lời cho những thắc mắc của Hàn Diệt Phong, Lý Chiêu Dương đã để vào tay hắn một chiếc túi màu tím có thêu hoạ tiết hình con bướm giống với cái mà đám Thập Vi mang theo bên người.Lý Chiêu Dương cũng đeo vào tay hắn một sợi hoa tử đằng.
Hành động của cô khiến Hàn Diệt Phong đứng hình mãi một lúc sau mới tự chủ được nghĩ ” Con bé đây là,..”.
“Hoàng Thúc, người giữ chúng đi,…”
Lý Chiêu Dương nói xong thì quay lại bàn tiếp tục làm việc trên sổ sách nghĩ “Hoàng Thúc nếu sau này người không tin con nữa,con cũng không trách người lựa chọn mỗi người mỗi khác nhau mà,…”.
Hàn Diệt Phong nghe được suy nghĩ của cô tay đang cầm chiếc túi có thêu hoa tiết hình con bướm, từ từ hạ xuống mà siết chặt hắn lập tức quỳ xuống cạnh chỗ cô đang ngồi, Hàn Diệt Phong cúi gầm mặt chẩm chậm nói:
“Anh Anh ta nói rằng sẽ tin con,…Ta sẽ dùng hành động của bản thân để chứng minh,…”
Cô nhìn thấy hành động của hắn mà ngạc nhiên vô cùng lập tức đứng khỏi ghế đưa tay đỡ hắn nói:
“Hoàng Thúc người, người làm gì vậy,mau đứng lên”
Hàn Diệt Phong không chút phản ứng,hắn không cử động hắn vẫn quỳ trên đất,tay vươn tới ôm cô vùi mặt vào vai cô nói:
“Anh Anh đời này,… Nếu như con không vứt bỏ ta thì ta sẽ không buông tay con đâu, từ nay về sau con chính là người duy nhất mà ta đồng ý cúi đầu”
Cô khi nghe hắn nói chỉ im lặng tay siết chặt lưng hắn nghẹn ngào nghĩ cả người đều run lên “Hoàng Thúc, Anh Anh tin người rồi, làm ơn,… Làm ơn đừng quay lưng với con,con không gánh nổi cơn thịnh nộ của người càng không gánh nổi,…”.
Hàn Diệt Phong lấy tay vỗ vỗ lưng cô “Đừng sợ có đã có ta ở đây rồi “.