Rate this post

“Mẹ ơi, con nhớ anh ấy.” Lâm Minh Xuân mè nheo. D)

“Mẹ đã bảo rồi cơ mà, con cứ từ từ, gấp gáp là hư chuyện hết.”

Dịch phu nhân xoa đầu cô ả, đứa con dâu hờ của mẹ ấy nhỉ! (3)

Lâm Minh Xuân ở đây cũng đã cả tuần lễ, cứ đeo bám, nịnh bợ đủ kiểu, ngày nào cũng anh Húc, anh Gia Húc…than thở nhớ nhung. (2

Nhưng trong lòng nào có.

Có hôm lại vờ khóc lóc vì nhớ, song lại được mẹ Dịch đút cho một họng tiền. C

Dịch Gia nếu rơi vào tay cô ả thì sớm mà lụn bại.

Ra đường là se sua đua đòi, nhưng mà Dịch phu nhân yêu quý cô ả nên là nhìn gì cũng là bắt nhịp theo thời đại bình thường thôi, không có gì to tát.

“…”

“Cuối tuần này mẹ cho con một bất ngờ.”

Nói rồi bà cười gian xảo, đầy mưu mô. Lâm Minh Xuân thích thú, ả cười hiền dịu, tỏa ra ánh sáng chói lòa, khuôn mặt đẹp không một vết xước, đôi mắt cáo gian xảo mưu lược ẩn. (2

Quả thật hôm nay là một ngày không lành. Khi mà đủ thứ chuyện cứ ào ào kéo tới.

Nào là công việc gặp trục trặc với mấy bản báo cáo có vấn đề, rõ ràng hôm qua cô đã làm rất kỹ lưỡng. Lục Nghiên cô ấm ức lắm chứ, thử xem khi bản báo cáo mình làm chăm chút nộp lên cấp trên báo bị lỗi, ai mà dễ chịu cho được. (3)

Chưa dừng lại ở đó, nguyên ngày hôm nay cô cứ có dấu hiệu mệt mỏi uể oải trong người, xui rủi hơn nữa, khi đi lấy nước lại để bụng cô va vào cạnh bàn làm việc, đau quặng thắt. (2

Trong ngày đó, biết bao nhiêu là chuyện xui xẻo ập đến với cô, từ việc nhỏ đến việc lớn.

Hôm nay không phải tăng ca, nên về đúng giờ tan làm như hằng ngày, Lục Nghiên bơ phờ thiếu năng lượng mà bước ra gara lấy xe.

Ở nơi bụng vẫn còn đau nhẹ, tay bị bỏng lúc sáng cũng hơi rát, mi tâm nặng nề giờ chỉ muốn ngủ một giấc.

Lục Nghiên cố gắng lái xe về nhà một cách an toàn. Cũng may cô về nhà lành lặn.

Bước đi thơ thẩn vào trong nhà như người mất hồn. Trong đầu cô lúc này trống rỗng, cảm giác không mấy dễ chịu, bước từng bước nặng nhọc lên phòng.

Loay hoay cả buổi Lục Nghiên cũng tắm rửa thay cho mình bộ đồ thoải mái ở nhà, cô mệt nhọc trèo lên giường đánh một giấc.

Không biết ngủ trong bao lâu, khi cô choàng tỉnh dậy, lúc này bầu trời đã đen tuyền. Trong phòng vẫn chỉ có mình cô, lạnh.

Khẽ năng mắt nhìn đồng hồ, điểm 23 giờ 16 phút. Mi tâm cô rũ xuống, âm giọng nhẹ tênh cất lên trong căn phòng trống trải lạnh lẽo, không hơi ấm: (

“Nhanh thật! Hôm nay anh ấy không tăng ca, sao giờ này vẫn chưa về?”

Vừa nói xong câu nói, cửa phòng đột ngột bật mở ra làm Lục Nghiên giật hết cả mình. Mùi rượu cũng vì thế mà lan tỏa ra hết cả căn phòng. (2)

Lại uống rượu?

Dịch Gia Húc loạng choạng đi vào, mùi rượu ngày một nồng nặc hơn khi anh tiến lại gần phía cô.

Lục Nghiên đứng dậy, cô cất giọng quan tâm hỏi:

“Anh uống rượu? Hôm nay có việc gì sao? Sao lại uống?”

Anh nhìn cô lúc lâu, rồi lại cười, đột ngột lại đè cô xuống giường. 2

“Anh…anh làm gì vậy! Anh say lắm rồi…nè!”

“Suyt! Nín! Im lặng đi, sao…sao mà nói nhiều thế hả.” •

Anh nói với cái giọng say say, khuôn mặt anh ửng đỏ vì rượu, nhưng mà thực chất anh vẫn còn tỉnh táo, anh chỉ muốn đùa cô chút thôi.

Đùa quá thành thật.

“Gia Húc, buông em ra đi.”

“Không.”

“Buông.”

“Không.”

Hai người cứ buông rồi không, mạnh ai nấy nói, Lục Nghiên sao khi ngủ một giấc cũng đã lấy lại năng lượng, mà giờ đây cô đang phải đấu khẩu với chồng.

Không biết sao, hôm nay Dịch Gia Húc anh rất nhây.

“Em nói anh buôn…g…ưm!”

Anh lần này chọn cách khóa miệng nhỏ cô lại bằng môi. Nụ hôn bất ngờ làm cô cứ trợn tròn mắt. •

Anh mút lấy đôi môi mọng nước, tận hưởng dư vị ngọt ngào từ cô vợ bên dưới thân. Thời tới tội gì mà không nắm bắt. (2)

Lục Nghiên cũng không phản kháng gì, vì chính cô cũng chìm vào nụ hôn dịu dàng của anh. Hiếm khi mới được dịu dàng như vậy, phải tranh thủ tận hưởng.

Hôn một lúc lâu, Lục Nghiên bắt đầu khó thở, hơi thở nặng nhọc dần. Dịch Gia Húc vẫn rất tỉnh táo ấy chứ, mà anh cố tỏ ra bản thân say mèm. Buông tha môi cô, để cô lấy lại hơi.

Anh lại nhìn cô một lúc lâu, nhìn lâu vô cùng, rồi lại đột ngột nói:

“Tôi đói rồi.” (

Lục Nghiên khó hiểu, cô ngu ngơ hỏi lại anh:

“Đói sao, để em xuống nhà lấy đồ ăn cho…”

“Tôi ăn tại chỗ này!” (

Anh cướp lời cô, lời anh nói ra dụng ý thấy rõ.

“Ở đây làm gì có đồ ăn? Ăn…ăn…” C

Tới lúc này Lục Nghiên mới ngờ ngợ ra lời anh nói, ăn ở đây, ngay tại chỗ này! Ăn cô! Thôi chết rồi, không ổn.

“Không…không, Anh nghe em nói… Khuya…ưm!” &

Một lần nữa anh hôn lên môi cô, mút lấy từng dư vị ngọt ngào như mật ong nguyên chất. (

Trên giường êm ái, ánh đèn mờ mờ ảo ảo làm nổi bật vẻ ngọc ngà kiêu sa đẹp không tì vết của Lục Nghiên.

Dịch Gia Húc, trong cơn say giả chân , anh nắm lấy tay cô đặt lên đỉnh đầu, với sự nhẹ nhàng và quyến rũ mà anh chưa từng thể hiện trước đây.

Đôi môi của anh chạm nhẹ vào môi mềm mại của cô, cảm giác ấm áp và êm dịu. Nụ hôn cứ triền miên không dứt.