Rate this post

Trong buổi chiều đó, cả Dịch gia tụm lại đông đúc, chẳng hiểu là do cuối tuần thăm nhau hay cố tình có mặt. 2

Cả một biệt phủ to lớn, họ tập trung về căn phòng khách uống trà trò chuyện. Buổi chiều cũng đã đến, tiếng nói cười không ngừng vang lên.

“Cha, mẹ, anh, con xin phép vào trong phụ giúp làm bữa tối cho cả nhà ạ.”

Lục Nghiên cúi thấp đầu.

“Ừm, đi đi.”

Dịch lão gia cất giọng nói.

“Con cũng xin phép mọi người con vào phụ với chị “Nghiên” ạ!” (1)

Lâm Minh Xuân cùng cười vui tiếp lời.

“Được rồi, hai đứa đi đi.”

Để lại mọi người ngồi trò chuyện nơi sô pha, Lục Nghiên cùng Lâm Minh Xuân bước vào trong phòng bếp.

Lục Nghiên không đa nghi nên cứ nói chuyện thoải mái với cô ả trong lúc di chuyển vào.

“Chị Nghiên, chị có chồng tốt thật đó, em ước gì em cũng có một anh chồng đẹp, chất lượng như anh Gia Húc vậy.”

Vừa nói vừa cười, Lâm Minh Xuân nửa đùa nửa thật.

Lục Nghiên nghe thì thấy cũng không có gì phải nghi ngờ, cô cũng tiếp lời:

“Ừm, em xinh đẹp yêu kiều như vậy, chắc chắn sẽ tìm được chồng tốt mà.” •

Lâm Minh Xuân: Chồng ư? Nhưng tôi thích giựt chồng chị đấy!

Lại suy nghĩ trong đầu những câu nói kinh tởm. Mùi trà đậm chất.

Nói thì dễ mà thực hành mới khó, để xem xem cô ả trình độ đến đâu.

Lục Nghiên vốn không giỏi nấu ăn, Lâm Minh Xuân lại càng không biết. Cả hai vào chỉ để phụ giúp đầu bếp gia đình một vài việc nhỏ nhặt. (1

Cả phòng bếp lúc này thơm phức mùi thức ăn đắt tiền, món nào cũng thơm cũng ngon dưới tay nghề điêu luyện của đầu bếp.

Lục Nghiên đứng thái rau củ trong có vẻ rất thuần thục. Chỉ mấy việc đơn giản như này cô biết làm, còn về việc nấu nướng không phải là không nấu được, nhưng mà mùi vị cô nấu không ngon lắm thôi.

Lâm Minh Xuân đứng phía bên này nhặt rau, cô ả liếc ánh mắt đầy gai về phía Lục Nghiên, trong đầu toàn toan tính tìm cách mà phá.

Lục Nghiên đang thái củ cà rốt, con dao trên tay cũng thật sắt bén, từng lất thái đều đều uyển chuyển.

Lâm Minh Xuân lượn lờ với một ý đồ không sạch. Cô ta vờ ngã rồi đụng chúng Lục Nghiên.

“Aaaa..”

Lục Nghiên vì bị đẩy mà con dao cầm trên tay cũng trược cắt, không cắt vào củ mà cắt vào ngón tay cô.

Dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ ngón tay. Lục Nghiên đau nhưng cô không biểu hiện quá nhiều, lúc đầu la lên cũng vì là giật mình.

“Chị chị Nghiên…em..em xin lỗi, em không cố ý, chị có sao không, để em tìm băng cá nhân cho chị.”

Vẻ hốt hoảng của cô ta làm Lục Nghiên không nghi ngờ gì, chỉ là vô tình chứ không cố ý nên cô cũng không nói gì chỉ cười cười coi như bản thân mình xui.

“Chị không sao, em không cần lo lắng, chỉ là vết cắt nhỏ, băng bó lại sẽ lại ổn.” •

“Em xin lỗi chị, tại em bất cẩn mới làm chị bị thương.”

“Không sao thật mà, em đừng tự trách bản thân như vậy.”

Lâm Minh Xuân đưa đôi mắt cáo giờ đây đã ửng cả nước mắt vì nhận lỗi.

Lục Nghiên ngây thơ quá, làm sao cô biết được từng hành động của người khác điều toan tính âm mưu hại thân cô.

Một lúc sau, từng món ăn trong căn bếp cũng được dọn dần dần lên. Lục Nghiên đang chuẩn bị bưng tô canh nóng hồi lên, lại bắt chợt bị Lâm Minh Xuân tranh làm.

“Chị để em mang ra cho.”

Tay cô ả kéo lấy chiếc tô.

“Để chị bưng, canh nóng lắm.”

Lục Nghiên dành lại tô canh, lúc nào cô cũng quan tâm đến người khác, nhưng người khác nào có ý tốt lành gì đối với cô.

“Chị để em, em làm được mà.”

“Để chị, canh nóng.”

“Để em.”

Á mạnh tay kéo tô canh về phía mình. Kết quả sao nhỉ! Nước canh trong tô dân lên rơi cả vào tay hai người.

Mà hầu như rơi vào tay cô ả nhiều hơn. Thực chất ả là cố tình làm vậy.

“Aaaa!”

“Xoảng.”

Tiếng bát vỡ kèm tiếng kêu la của cô ả vang lên.

Lục Nghiên bị nước canh văng lên cũng bị bỏng tay, Lâm Minh Xuân cũng y như vậy.

“Hức… đau…đau quá…hức.”

Lâm Minh Xuân khóc thúc thích, cầm chặt bàn tay đã đỏ ửng lên.

Lục Nghiên vết thương thêm vết thương, cô cũng đau nhưng không kêu la khóc lóc như cô ả.

Mọi người ở phòng khách cùng di chuyển vào phòng bếp sau tiếng kêu la và tiếng vỡ.

Mọi người đi vào trong chỉ thấy Lục Nghiên cùng Lâm Minh Xuân đứng đối diện nhau. Lâm Minh Xuân thì đứng khóc, Lục Nghiên cùng nhăn nhó nhưng không quá lộ liễu.

Nhìn đóng vỡ nát dưới nền sàn, song lại nhìn lên Lâm Minh Xuân đang cầm tay khóc lóc.

Dịch phu nhân nhìn Lâm Minh Xuân đứng khóc bà lo lắng chạy nhanh đến bên cạnh.

“Xuân con sao vậy, việc gì đã xảy ra, sao con khóc, tay con bị làm sao vậy?”

“Hức hức…con đau…nước canh…hức đỗ…vào tay con.”

Dịch phu nhân lo lắng, bà nhìn liếc qua Lục Nghiên với cặp mắt sắt lạnh.

“Xuân ngoan, nín khóc đi con, kể cho mẹ nghe chuyện gì vừa xảy ra.”

Dịch lão gia và Dịch Gia Húc cùng Dịch Gia Hân đứng gần lại. Hai người kia thì không mấy để tâm đến, riêng Dịch Gia Húc anh chỉ để vào mắt mình đúng mỗi Lục Nghiên.

Do là hôm nay cô mặc áo tay dài nên mọi người không hề nhìn thấy được vết bỏng trên tay Lục Nghiên.

Còn Lâm Minh Xuân mặc áo ngắn nên nhìn rõ mồn một vết bỏng đỏ trên làn da trắng kia.

“Hức…Con muốn phụ giúp chị ấy bưng tô canh nóng ra ngoài bàn…nhưng…hức chị ấy không đưa con…hức mà chị ấy thẳng tay tạt vào tay con…hức hức…” (

Lục Nghiên đứng hai mắt chợn tròn, cô không đưa, cô tạt vào tay? Làm gì có như vậy chứ!

“Không có, con…”

“Lục Nghiên! Tôi không ngờ cô như vậy đấy, nước canh nóng hổi như vậy cô tạt vào tay để Xuân nó bỏng chết à?”

Giọng Dịch phu nhân gay gắt chất vấn con dâu.

“Mẹ, con không có…”

“Xin lỗi Minh Xuân mau lên, dám làm không dám nhận sao?” *

Lục Nghiên uất ức, lời nói nghèn nghẹn nơi cổ họng.

“Mẹ, con…”

“Lục Nghiên! Đủ rồi đó!”

Giọng Dịch Gia Húc lạnh lùng cất lên, anh nhìn Lục Nghiên với ánh mắt không cảm xúc.

Lục Nghiên bị mọi người chèn ép, cô nuốt nghẹn cục oan ức vào lòng. Cúi đầu xin lỗi Lâm Minh Xuân trong khi bản thân vô tội.

Mọi chuyện rõ ràng ngay từ lúc ban đầu đã là một cái bẫy. Chỉ chờ đợi Lục Nghiên lọt vào. Cô khờ khạo không hiểu được lòng người mưu mô, toan tính đến nhường nào.

Xin lỗi Lâm Minh Xuân, cô ả vẫn còn khóc lóc, ngồi bên ngoài sô pha mà để bà Dịch ngồi sức thuốc vết bỏng cho, chỉ có Lục Nghiên là đứng đó chịu đau chịu rát, vết thương ngoài da đã đau, vết thương trong tim lại một lần nữa khơi mào.

Lại thêm vết xước cho trái tim nhỏ bé của cô. Mọi người chăng ai chịu nghe cô nói, ngay cả anh cũng vậy.

Lục Nghiên chỉ biết lặng thinh nhìn họ chăm sóc cho Lâm Minh Xuân, tủi thân chứ! đứng một góc tự bản thân cô chịu đau. Kéo tay áo lên, vết bỏng vừa rồi đã lan đỏ trên làn da trắng sáng. Vừa đau vừa rát, vết cắt ở ngón tay lúc này cũng đau lên. (

Dịch Gia Húc từ bên ngoài bước vào phòng bếp, anh di chuyển đến bên cạnh Lục Nghiên. Cô nhận thấy có người bước vào liền xả ống tay áo xuống.