Ngoái mặt lại nhìn, Lục Nghiên va phải cặp mắt lạnh lẽo của anh. Thời tiết nơi đây đã lạnh, nay lại lạnh hơn.
“Định đứng đó luôn hay sao?”
Giọng anh trầm lạnh cất vang trong bầu không khí yên tĩnh.
Lục Nghiên không nói gì, cô chỉ gượng gạo cười trừ.
“Đi ra ngoài!”
Anh nắm bàn tay cô, truyền cho cô hơi ấm, nhưng làm gì sưởi ấm được trái tim trồng chất vết thương kia. •
Lục Nghiên chỉ biết gượng, cố gắng ép bản thân phải thật kiên trì mạnh mẽ, nếu cô không mạnh mẽ cô sẽ mất anh, mất đi cả ánh sáng cuối cùng của cuộc sống này.
Cũng may mắn anh nắm tay phải của Lục Nghiên, tay bị thương là tay trái cũng là tay thuận của cô. Kéo cô ra ngoài bàn ăn. (1
Lúc này vẫn chưa có ai vào bàn ngồi, dường như anh và cô là hai người vào bàn ngồi trước.
Dịch Gia Húc để vợ ngồi bên cạnh mình, anh vẫn một khuôn mặt lạnh tanh, chẳng biết trong lòng anh lúc này nghĩ gì.
Yêu sai cách, bảo vệ lại càng sai cách! Dịch Gia Húc anh đang dần dần làm tim cô đau hơn.
Lục Nghiên nhìn anh rồi lại ngó ra phía sô pha, mắt cô đượm buồn nhìn họ thương yêu tận tình với Minh Xuân.
Đương nhiên là cô ranh tị rồi, tủi thân cũng có cả, cô đã làm gì nên tội mà đi đâu cũng bị mọi người ghét bỏ.
Trong đầu cô lại nghĩ: Có phải anh ấy cũng bắt đầu chán ghét mình rồi không?
Mỗi lần về Dịch gia, cảm xúc tiêu cực lúc nào cũng đầy ắp tâm trí, khổ sở dằn vặt thâm tâm cô.
Dịch Gia Húc tuy bề ngoài không nói, không thể hiện cảm xúc, nhưng sâu bên trong anh biết Lục Nghiên đang tủi thân, cô đang buồn vì lời trách cứ của mẹ anh. (1)
Có cả buồn anh trong đó.
Anh không biết phải làm thế nào, khó xử, không biết bảo vệ cô như thế nào cho đúng cách, anh cũng không có niềm tin ở nơi cô, lại càng khó hơn! Mọi chuyện lúc nào cũng xa tầm kiểm soát.
Bầu không khí lúc này cứ chật hẹp khó chịu, Dịch gia rộng lớn, nhưng sao mỗi lần bước vào điều là mỗi lần Lục Nghiên thấy bầu không khí vô cùng ngột ngạt không thở nổi.
Cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua sau gáy, Lục Nghiên khẽ rùng mình. Mắt cô lại cứ giựt liên tục, chẳng biết là điềm xấu hay điềm tốt tới đây.
Mọi người sau khi xử lí xong cho vết bỏng của Lâm Minh Xuân thì bắt đầu di chuyển vào bàn ăn. Mỗi bước đi của họ điều làm trái tim Lục Nghiên không hẹn nhau mà đập mạnh.
“Mẹ ơi, con không ăn nữa, con lên phòng trước được không?”
Giọng Lâm Minh Xuân uốn éo, mè nheo.
“Xuân ngoan con ăn một ít đi rồi muốn làm gì làm, mặc kệ nó, con cứ ăn uống tự nhiên.”
Nói ra cũng là để móc mỉa, đá xéo rành rành ra đó.
Lục Nghiên cô hiểu chứ! Mẹ chồng cô bà vốn từ trước đến giờ chưa bao giờ có thiện cảm với cô, chẳng biết lí do vì đâu.
Ông Dịch có lẽ ít nói nhất, ông chỉ chăm chăm với công việc của bản thân, người khác làm gì ông mặc kệ, nhưng phải chắc chắn một điều, vẫn phải nằm trong tầm kiểm soát của ông.
Nói về mưu hèn kế bẩn ông không thiếu. Con người ông thích kiểm soát, bề ngoài không quan tâm lo lắng, tỏ vẻ vô cảm nhưng bên trong ông toàn chất độc có thể xiết chết người.
Nói Dịch Gia Húc giống tính cách của ông một phần cũng không sai vào đâu được, chỉ là tâm anh lương thiện hơn ba mình nhiều. C
Cả bàn ăn toàn những món đặc biệt và đẹp mắt, mùi thơm phấp phới bay theo gió lọt vào khoan mũi của từng người trên bàn. (1
Cả nhà bắt đầu động đũa, mạnh ai nấy ăn. Dịch gia vốn không có nhiều quy tắc khắc khe, chỉ đơn thuần không cầu kỳ.
Lục Nghiên ăn không ngon miệng, làm sao có thể ăn ngon miệng được với cùng những người gây sức ép cho bản thân, em chồng nhìn, mẹ chồng nhìn, con gái nuôi của mẹ chồng cũng nhìn.
Lục Nghiên nuốt miếng thức ăn trong miệng cũng khó khăn, ánh nhìn sắt bén của từng cặp mắt nhìn cô chỉ thiếu điều muốn mắng cô tại chỗ.
Bữa tối hôm nay ăn thật lâu, cuối cùng Lục Nghiên cũng được giải thoát. Vừa rời bước khỏi bàn ăn, cô đã bị mẹ chồng kéo tay dắt đi đâu đó không rõ. •
Hướng bà kéo cô đi là ra ngoài sân vườn. Trong thời gian đó Dịch gia Húc được ba kêu lên thư phòng bàn chuyện công việc với ông một chút trước khi về.
Thời cơ tốt, mấy mẹ con bắt đầu kéo Lục Nghiên tính sổ.
Bóng tối đã bao trùm, bên ngoài sân vườn ánh đèn mờ mờ ảo ảo từ trong nhà vọng ra.
Giọng nói gắt gỏng của Dịch phu nhân bắt đầu cất lên kèm theo là tiếng:
“Chát!”
“Chát!”
“Chát!” (1
Hai cái tát vào mặt, Lục Nghiên chưa kịp hoàn hồn lại bị thêm một cái tát thứ ba dán vào má phải.
Cái tát không nhẹ, làm ửng đỏ hết cả một khuôn mặt trắng không tì vết của Lục Nghiên.
“Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng bao giờ động đến Minh Xuân, con bé mà có mệnh hệ gì, mạng cô cũng không giữ được, đừng tưởng cô được con trai tôi bảo vệ thì không coi ai ra gì, nên nhớ bản thân cô chưa từng xứng đáng với con trai tôi.” *
“Nếu hôm đó nó không đòi sống chết phải lấy được cô, còn lâu cô mới được bước chân vào căn nhà này.”
“Muốn tốt cho bản thân thì đề nghị ly hôn với con trai tôi đi, cô không xứng đáng với nó.” (
Bà Dịch nói một tràn dài, yêu cầu cuối cùng lại là bắt cô đề nghị ly hôn với con trai bà.
Lục Nghiên hai mắt cay xè, hai bên má đau rát do ba cái tát liên tục từ mẹ chồng. Cô không khóc, cố nuốt ngược nước mắt vào trong lòng, giọng nói có phần run rẩy nhưng chắc nịch của cô cất lên:
“Con xin lỗi mẹ, nhưng con sẽ không ly hôn với anh ấy!” (
“Cô…được! Cô cố gắng giữ nó đi, tôi không chắc chắn được bao lâu nữa đâu.”
Để lại câu nói cuối cùng rồi bà bước đi vào trong với vẻ tức tối. Để lại Lục Nghiên đứng đó hiu quạnh, trái tim cô đau thắt từng cơn.
Câu nói ấy là có ý gì? Mẹ muốn cô ly hôn với anh! Không…không bao giờ có việc đó xảy ra, nhất định là như vậy.
Liệu tình yêu của cô có thắng nổi cái bầy gai sắt nhọn? (
Đứng đó một lúc cho khuôn mặt lặn xuống vết đỏ, cũng may mắn mẹ chồng không dùng hết lực tay, nếu không khuôn mặt cô đã sưng lên.
Lục Nghiên không oán trách, chỉ ngậm ngùi lặng lẽ nuốt từng miếng thủy tinh nhọn vào trong tim, cắt từng vết từng vết, trái tim vốn không lành lặng lại ngày càng nứt toẹt ra. I
“Em sẽ mạnh mẽ hơn, em giữ lại tình yêu của em, ánh sáng của em, ánh dương quang của cuộc đời em, Dịch Gia Húc.”