Rate this post

“Tôi mang vào giúp cô!”

Bạch Cao Thiệu đưa tay lấy đi cái tay cầm vali từ tay Mộ Kim Thuần.

Cô ngơ ngác nhưng rồi cũng sải bước theo phía sau anh, cô vừa bước đi vừa ngẫm nghĩ: “Anh ta tốt thật đấy! Dẫn cả người lạ về nhà mà nhiệt tình đến như vậy.”

Chỉ nghĩ trong đầu đã thấy rất tốt rồi, cô cúi đầu bước đi nhìn mặt đất mà không tập trung. Cái cửa gỗ được bàn tay to lớn chắn ngang, cái trán cô được bàn tay anh bảo hộ. (

Bạch Cao Thiệu liếm vành môi, anh cuời dịu, thật hết nói nổi với cô gái trước mắt, quả là hậu đậu. (1

Kim Thuần nâng mắt lên, cô nhìn anh, nở nụ cười gượng gạo, thật quê chết đi được.

“Thường ngày cô sống như thế nào vậy? Chắc là cô hay bị thương lắm nhỉ!” (

“Không có!”

Cô đưa tay che mặt lại, ôi thật sự rất quê đó.

Đáng yêu, thật sự rất đáng yêu, mới gặp lần đầu mà đã cảm xúc thế này rồi. @

Bước sâu vào bên trong, Kim Thuần mắt chữ a mồm chữ o, bên trong phong cách thiết kế rất ấm, vô cùng dễ chịu, kiểu nhẹ nhàng nhưng tót lên vẻ đẹp và sang trọng hiện hữu.

Nếu so sánh với nhà cô bên nước D quả thật nó to hơn gấp mấy lần.

Kim Thuần lại tò mò:

“Ngôi nhà lớn như vậy anh ở một mình sao?” (1

Anh nhìn cô, đôi mắt lãng tử ánh dịu dàng trả lời:

“Ừm, tôi ở một mình, không thích bị làm phiền.”

“Vậy tôi…tôi lấy đi sự tự do của anh rồi! Xin lỗi!” (3)

Kim Thuần cúi đầu, cô nói với cái giọng ấp úng. Cái giọng men lì của cô ở nước D cũng bay đi đâu mất.

Cao Thiệu cười cười, anh từ tốn phá đi cái suy nghĩ của cô:

“Không sao, cô không phiền, tôi tự nguyện đưa cô về mà!”

Kim Thuần ngước mặt lên, ánh mắt cô nhìn sâu vào mắt anh, một cảm xúc là lạ đột ngột xẹt qua nơi con tim, là gì vậy nhỉ?

Hai con người xa lạ, chỉ mới gặp mặt, vậy mà lại có duyên đến thế.

“Tôi dẫn cô lên phòng, nhà tôi phòng không thiếu, tắm rửa rồi nghỉ ngơi.” (1

Câu nói như đơn giản, nhưng đầy sự quan tâm, rõ là người lạ, vậy mà ôn tồn dịu dàng đến như thế, Kim Thuần trái tim rung động, con tim lạnh giá mấy năm nay đột nhiên được sưởi ấm. Thời tới thì chúng ta tận dụng! (*

Vào giữa đêm thời tiết nơi đây ngày càng lạnh hơn, thành phố rộng lớn, tiết trời chỉ duy một màu đen…Những tia đèn đường phố vẫn lấp lánh nhưng không đủ để làm tan chảy cái lạnh của đêm.

Bầu trời âm u đen tối như đang bao phủ lấy cả thành phố rộng lớn. Không khí ẩm ướt và lạnh buốt làm cho cơ thế cảm thấy cứng bìu, lòng bắt đầu hoảng loạn trước sự tĩnh lặng giữa đêm thâu. I

Những cơn gió lạnh lẽo thổi qua, những cái bóng dài trên phố vắng như những hồn ma luồn lách qua những góc phố tối om.

Sáng sớm, ánh nắng ban mai len lên nhẹ nhàng trong căn phòng sắc trắng quen thuộc. Lục Nghiên cùng Dịch Gia Húc cả hai đã thức giấc cùng nhau, nhưng hôm nay thì Dịch Gia Húc anh có vẻ rất khác biệt. Anh không như mọi khi, không rời khỏi căn phòng sớm như thường ngày. (D

Mặc dù thấy anh rất lạ, Lục Nghiên không suy nghĩ nhiều, cô thả lỏng bản thân, giữ lại năng lượng tích cực hết mức có thể cho ngày mới.

Bữa sáng ăn qua cũng nhanh, hôm nay anh lại chịu ngồi cùng bàn ăn với cô! Tuy có vui nhưng phần lớn thấy lạ thì nhiều.

“Hôm nay đầu tuần!”

Dịch Gia Húc đưa giọng nói, trong lời nói lại có một nghĩa khác.

Lục Nghiên mơ hồ ngẫm nghĩ câu nói của anh, đầu tuần! Đầu tuần thì sao? Mãi một lúc lâu, Lục Nghiên mới ngờ ngợ nhớ ra gì đó, vấn đề này liên quan đến công việc. D

“Vâng, bản báo cáo em đã chuẩn bị xong cả rồi!”

Lục Nghiên nhẹ giọng, cô tự tin mà nói, vì bản báo cáo lần này cô đã dành ra rất nhiều thời gian để làm, nên độ chuẩn xác nhất định phải ở mức cao.

Hôm nay sẽ có cuộc họp các ban phòng vào buổi đầu chiều, cô đã chuẩn bị tài liệu rất cẩn thận, tránh sai sót.

Cả hai rời khỏi nhà, hai chiếc xe lần lượt rời khỏi gara nối tiếp nhau. Hướng đến tập đoàn.

Bên này trong căn biệt thự sắc ấm, Kim Thuần mở cửa phòng bước ra, vun vai, ánh mắt còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Đứng trước cánh cửa, mặc cái quần ngắn ngủn, cái áo sơ mi rộng xanh loan bên trên nửa hở nửa kín còn chưa kịp chính sứa cho chính chu.

Bạch Cao Thiệu phòng bên này, anh vừa mở cửa ra, đập vào mắt anh là thân ảnh người con gái đang đứng vun tay vun chân, dường như là vài động tác khởi động. D

Do là phòng đối diện nhau nên vừa mở cửa đã thấy.

Bạch Cao Thiệu đánh mắt đi chỗ khác, sáng sớm đã nhìn thấy cái gì rồi.

“Cô…cô mặc quần áo lại cho đàng hoàng đi chứ!”

Anh lên tiếng nhắc nhở, cô ngước mắt nhìn lên, bỗng dưng hai mắt lại trợn tròn.

Cô… cô quên mất, đây không phải nhà cô! Do thói quen hằng ngày nên sáng nào cô cũng như vậy. Vậy mà giờ ở nhà lạ cô còn không tỉnh táo mà lập lại hành động như thói quen.

Tỉnh ngủ hẳn, khuôn mặt Kim Thuần đỏ ửng, đưa mắt nhìn xuống trang phục của bản thân, cô như muốn hóa đá.

Cái áo sơ mi rộng sọc sệt, phần cổ cúc cài cúc không, cái quần đùi ngắn ngủn. Ôi, chết cô thật rồi.

Bạch Cao Thiệu giữ ý, anh không nhìn, xoay mặc về hướng khác. Mộ Kim Thuần quê đến rung rung cả thân, cô đi lùi, khi bước vào được phòng liền đóng chặt cửa lại.

Qua lớp cửa Bạch Cao Thiệu đưa mắt nhìn, đôi mắt biết cười, ánh nhìn dịu dàng, môi nở nụ cười nhè nhẹ.

Bên trong phòng, Kim Thuần muốn đào cái hố to mà chui xuống, chứ thật sự quê quá, thân là con gái, đang ở nhờ nhà người ta mà ăn mặc như vậy đấy. (1)

“Kim Thuần ơi Kim Thuần, mày kỳ cục vậy hả? Chết rồi, biết giấu mặt vào đâu đây!” (2

Chui cái đầu vào chăn ấm, cô vò đầu bức tóc rối rắm hết cả lên. Buổi sáng thật mất mặt.