Rate this post

Ngồi với khuôn mặt gượng gạo trên bàn ăn, Kim Thuần đưa ánh mắt trong veo nhìn anh chàng đối diện.

“Thức ăn này…anh nấu sao?” Cô tò mò hói.

“Ừm tôi nấu, mong cô đừng chê!” •

“Không không, đồ ăn ngon lắm luôn!”

Kim Thuần xua tay, không phải cô nói cho anh vui đâu, mà là đồ ăn anh nấu ngon thực sự, không đêu.

Cao Thiệu giấu đi nụ cười vui vẻ, vẻ đẹp ôn nhu của anh làm đối phương tự khắc rung động, ấm áp đến nhịp tim loạn cả lên. (1)

“Ăn xong tôi đưa cô tìm khách sạn ở tạm, tôi ở đây lâu nên tôi biết nhiều chỗ an toàn lắm.”

Kim Thuần ngừng nhai, tự nhiên lại hụt hẫng, rõ là đúng như ý định ban đầu, nhưng sao bây giờ được giúp đỡ lại thấy kỳ lạ nơi tim vậy chứ!

Cảm giác này…

“Đ…được, vậy phiền anh.”

Nói câu ra cũng ấp úng, khuôn mặt cô cũng mất hết sự vui vẻ, đột ngột anh lại đưa giọng nói tiếp:

“Hay cô muốn ở lại nhà tôi?”

Kim Thuần như chưng hửng, đưa mắt nhìn anh, cô lại xua tay chối bỏ:

“Không…không có, hôm qua giờ đã phiền anh lắm rồi!”

“Tôi không phiền.” (1

Bạch Cao Thiệu tiếp lời, Kim Thuần đỏ ửng hai bên má, cảm giác ngại ngùng bao lấy thân cô.

Nói gì thì nói, Kim Thuần không lì lợm tới mức mà ở đậu người ta dai dẳng thế đâu. Sau bữa sáng, cô nhờ Bạch Cao Thiệu trở đi tìm một khách sạn gần đó, cô định sẽ ở lại trong một tháng tới, về phía Lạc Nghiên, công ty vẫn duy trì với năng suất ổn định, nên cô mới bỏ bê công việc mà xả hơi trong một tháng này. (1

Cô đến đây chủ ý thứ nhất là đi tìm em dâu, thứ hai là đi chơi cho khỏe khoăn, là con người mà phải ăn chơi xả hơi chứ nào ngồi đó gánh lấy công việc mãi.

“Dịch Gia Húc, em không cho chị gặp mặt em dâu sớm, thì chị tự đi tìm!”

Ngày làm việc cũng không mấy suông sẽ, Lục Nghiên cứ có cảm giác ngột ngạt trong lòng, chờ đợi cô không biết là chuyện gì tiếp đến đây.

Cửa văn phòng tổng giám đốc vừa mở, Lục Nghiên bước vào với trên tay là một xắp tài liệu dầy, âm giọng vừa phái:

“Sếp tổng, đây là tài liệu về nhân lực bên khu A, mời sếp xem qua!”

Lục Nghiên đặt xuống bàn, Dịch Gia Húc nhanh chóng nhìn và nhận xét:

“Ừm, được, về bên khu A cứ tiếp tục quan sát đều đều, đảm bảo số lượng nhân lực.”

“Rõ, tôi đã biết, xin phép tôi lui xuống làm tiếp công việc!” Vừa nói Lục Nghiên vừa cúi đầu.

Dịch Gia Húc nhìn cô, anh cảm giác trong lòng khó chịu, cứ không yên tâm, trong lòng cứ có cảm giác không lành.

“Được rồi, xuống đi.”

Lục Nghiên bước ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, ánh mắt cô buồn rầu, cảm xúc cứ vừa lên vừa xuống, thật không dễ chịu.

Bữa trưa cô cũng không thèm đi ăn, cứ ngồi tập trung lên cái vi tính, chữ cứ chạy đều đều.

Buổi trưa yên tĩnh, Lục Nghiên ngồi nơi làm việc khi mọi người đều đã rời đi ăn trưa, cô một mình ngồi làm việc, không cảm giác đói.

:

Ánh chiều dần lên, bầu trời bên ngoài trong xanh, thời tiết lạnh nhẹ, cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cảm giác cũng không quá đổi tệ, nhưng trong lòng Lục Nghiên cứ thấy bất an.

“Chuẩn bị đến buổi họp ban rồi, cố lên nhá chị Nghiên.” Đinh Nhất Kỳ nói.

“Ừm, cảm ơn em, nhất định sẽ ổn thôi.”

“Chị em cố lên!”

Thắm thoát thời gian trôi qua nhanh, tiếng đồng hồ tích tắc nhịp nhàng theo từng giai điệu cuộc sống, đồng hồ điểm 14 giờ 50 phút, chuẩn bị cho cuộc họp ban bắt đầu.

“Sớm thôi, tôi coi cô hôm nay giải quyết ổn thỏa như thế nào, cuộc vui bắt đầu, hahaha!” (

Là ai vậy? Sao lại nói như thế!

15:00.

Tất cả các ban phòng đều có mặt đầy đủ tại phòng họp ban.

Tất cả các ban phòng đều có mặt đầy đủ tại phòng họp ban.

Đương nhiên sẽ không có mặt của chủ tịch, chỉ có Tổng Giám đốc, Phó Giám đốc, Giám đốc và các ban chính còn lại gồm: ban quản lý dự án, ban phát triển sản phẩm, ban kinh doanh và tiếp thị, ban tài chính và ban nhân sự.

Cuộc họp diễn ra đã được một lúc, mọi người bày ra chiến lược tiếp đến cho tập đoàn ngày một phát triển hơn.

Nhưng không gì là suông sẽ mãi được, một trong số ban phòng lên tiếng nói:

“Chúng tôi từ ban phòng tiếp thị không thể chấp nhận việc ban nhân sự đã thiếu hiệu quả trong việc giải quyết vấn đề liên quan đến nhân sự, ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.”

Câu nói được cất lên khiến cả phòng họp đều hoang mang.

Một ban khác lên tiếng nói tiếp:

“Không thể nào như vậy được, ban nhân sự lúc nào cũng luôn hiệu quả mà, nói không như vậy anh có bằng chứng không?”

Lục Nghiên hoang mang, cô mơ hồ không rõ được ban tiếp thị đang nói vấn đề gì, ban cô lúc nào cũng làm việc hiệu quả năng suất cơ mà!

Trong buổi họp vào lúc này, không ai ngờ rằng cuộc họp bình thường hàng tháng của các ban phòng lại biến thành một trận chiến thật sự. Tất cả mọi người đều tỏ ra bất ngờ khác nhau bắt đầu lên tiếng chỉ trích trưởng phòng ban nhân sự với những lời nói không giữ lại bất kỳ chút sự trì trọng nào.

Trong khi Lục Nghiên, trưởng ban nhân sự đang cố gắng bảo vệ bản thân và giải thích, nhưng càng nói càng khiến sự công kích hơn nữa. Những lời chỉ trích, lời nói lẽ khinh bỉ và sự căng thẳng ngày một tăng lên, một khung cảnh hỗn loạn, Lục Nghiên áp lực lớn..

Dịch Gia Húc, ngồi im lặng ở chỗ, ban tiếp thị nói chuyện rất thuần thục, từng câu từng chữ cậu ta nói ra đều đưa vào các tình huống khó đỡ, anh muốn lên tiếng giúp đỡ Lục Nghiên cũng không thể được. (1

Ban tiếp thị vẫn tiếp tục công kích cô với những lời chỉ trích không khoan nhượng. Dịch Gia Húc cảm thấy rất bất lực khi không thể can thiệp vào. Ánh mắt hoang mang và lo lắng của anh, sự rối ren trong cuộc họp, khiến cho không khí trở nên căng thẳng hơn.

Hai bàn tay anh nắm chặt, cố giữ cho bản thân bình tỉnh, bức rức, khó chịu.

Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc với việc ban tiếp thị đề nghị ban lãnh đạo tập đoàn xem xét lại vai trò và hành vi của trưởng phòng ban nhân sự.

Lục Nghiên bơ phờ, thất vọng, oan ức. Cô nào có như vậy, tài liệu mà ban tiếp thị đưa ra rành rành trong thời gian qua, chỉ ra lỗi sai sơ sài trong từng bản báo cáo của cô.

Chắc chắn là có ai đó nhúng tay phá hoại.