Rate this post

Ánh chiều tà dần buông, mặt trời bắt đầu lặng, tia nắng trở nên ấm thoang thoảng. Ánh sáng nhẹ nhàng len lỏi qua những cành cây, những tòa nhà, tạo ra những bóng râm dài trên mặt đất.

Lục Nghiên bước từng bước nặng nề về ban phòng của mình, cả bầu trời tựa như muốn sụp đổ, cô không làm sai, thật sự không có! C

Tâm trí bơ phờ, ánh mắt buồn bã, ngồi yên vị ở vị trí của mình đã lâu, chưa từng có vụ việc nào xảy ra, 3 năm qua cô đã rất cố gắng, nổ lực hằng ngày hằng đêm, vậy mà…kết quả hôm nay lại như vậy! Cô nào có gian dối!

Do là thông tin mật, nên sự việc này trong tập đoàn đều chưa ai được biết, chị có các trưởng ban phòng mới biết.

Cả ban nhân sự thấy trưởng phòng của họ trở về, đi như xác không hồn. Đinh Nhất Kỳ thấy lạ liền hỏi:

“Chị Nghiên, chị vẫn ổn đó chứ! Trong phòng họp có chuyện gì sao?” (

Lục Nghiên rối rắm, đầu cô bắt đầu nhức, sức lực lúc này tuột xuống dưới đáy, cạn kiệt năng lượng.

Cô nhìn cậu, nở nụ cười nhẹ nhàng, cất giọng nhỏ nhẹ:

“Chị không sao đâu, em đừng lo lắng!”

Nói rồi cô ngồi vào ghế làm việc, ánh mắt tập trung dán vào màn hình vi tính, nhưng trong mắt lại hiện lên ánh buồn thấy rõ.

Từng bước nặng nề bước vào nhà trong tâm trạng cực kỳ tồi tệ, mọi việc đến quá nhanh, nhanh đến mức bản thân cô cũng thấy không thể tin được vào mắt mình.

Lục Nghiên về không lâu Dịch Gia Húc cũng về đến, tâm trạng anh lúc này cũng không mấy vui vẻ, trong đầu anh vẫn nhớ rõ từng câu nói của ban tiếp thị. (1

“Lục Nghiên, tôi tin tưởng được cô không?”

Bước vào nhà với khuôn mặt không cảm xúc, lòng anh cảm xúc cứ rối rắm không yên.

Màn đêm buông xuống, bầu trời bên ngoài sáng lên với hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, nhấp nhô trên mặt trời đen như vải. Ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi, làm tỏa sáng cảnh đêm.

Trong căn phòng hai người, Lục Nghiên cuộn mình trong chăn ấm, hôm nay thật sự rất mệt, cô thật sự rất mệt mỏi, công việc cũng không thuận lợi suông sẽ, cái gì có mặt cô đều tệ hại đến thế sao? •)

Dịch Gia Húc nằm bên cạnh, anh không biết nên nói gì, cảm giác nửa tin nửa không thật khó chịu.

Có nên thử tin tưởng cô một lần không? Anh sợ…

Âm giọng không quá lạnh cất lên giữ biển im ắng:

“Lục Nghiên!”

Cô từ từ quay người lại, đối mặt với anh.

“Em nghe!”

“Chuyện ở tập đoàn, cô thật sự không làm đúng không?” *

Lục Nghiên mở to mắt, cô có hơi ngạc nhiên, cô nhẹ giọng khẳng định đáp lời anh:

“Vâng, em thật sự không làm!”

“Cô chắc chắn chứ!” I

“Em chắc chắn! Em làm việc ở tập đoàn 3 năm, em chưa từng gian dối hay làm việc thiếu hiệu quả! Em không làm thật, anh tin em không?”

Lục Nghiên đưa đôi mắt đượm buồn, cô chỉ cần nghe một lời tin tưởng của anh thôi, thật sự! Cô chỉ cần nghe.

Dịch Gia Húc bối rối, anh vẫn do dự, không biết có nên đặt cược sự tin tưởng này không? Anh thân là chồng cô, là

Tổng Giám đốc cầm quyền của Hoa Thiên, anh không được sai sót, không dễ cược niềm tin của bản thân. (.

“Tôi sẽ giúp cô điều tra rõ mọi ngọn ngành, trong thời gian điều tra, kết quả cuối cùng vẫn chỉ về một hướng, cô sẽ…”

“Em hiểu anh ạ…Nếu kết quả vẫn chỉ về phía em, em sẽ từ chức!”

Lời nói ra thật dễ nhưng sâu bên trong trái tim cô lại nhói đau lên, cũng coi như anh cho cô chút tin tưởng nhỏ bé vậy, như vậy cũng đủ rồi, thật sự đủ rồi…

“Được, tôi hy vọng kết quả cuối cùng không phải cô!”

“Reng reng.”

Vừa nói dứt câu, điện thoại anh đã vang lên inh ỏi.

Dịch Gia Húc rời khỏi giường, cầm theo điện thoại mở cửa ra ngoài.

“Giờ này chị gọi em làm gì?”

– Thằng nhóc thối tha, gửi lại địa chỉ nhà em cho chị!

“Để làm gì?”

– Gửi đi đừng có hỏi nhiều.

“Không nói không gửi!”

– Cái thằng khốn kiếp, em có biết hôm qua chị nhém gặp họa rồi không hả, cái thằng chết bầm, mau gửi địa chỉ qua, nhanh lên!

Anh cau mày, ngờ ngợ đoán:

“Đừng nói chị qua đây rồi nha?”

– Ừ, rồi sao? Gửi nhanh qua, chị mày không rảnh ngồi đây nói chuyện hoài nha.

“Không gửi!”

“Tút tút!”

Kim Thuần máu dồn lên não, còn chưa nói xong đã tắt máy.

“Được, được lắm! Dịch Gia Húc! Tốt rồi…tốt rồi!”

Kim Thuần nghiến răng, tức! Rất tức.

Quay về giường ngủ, Lục Nghiên vẫn nằm đó, cô mở mắt nhìn vào khoảng không vô định, đôi mắt vô hồn.

Dịch Gia Húc trèo lên giường, anh kéo chăn lên, bất giác lại cất giọng chuyển đến tai cô:

“Qua đây.”

Lục Nghiên quay đầu lại, anh nói qua đâu cơ?

Anh nhìn cô, khẽ thở dài một hơi, lại cất giọng nói tiếp:

“Tôi nói cô qua đây!”

Lục Nghiên nhích người nằm gần chỗ anh hơn, cô cũng không biết anh là đang muốn gì. •

Đột ngột Dịch Gia Húc kéo mạnh cô vào lòng, vòng tay ôm ngay cái eo nhỏ.

Lục Nghiên trợn tròn mắt, đã lâu rồi anh chưa thân mật như vậy với cô, mi mắt khẽ rung rinh, phần lớn là vì xúc động.

“Năm yên đi, đừng nhúc nhích, để tôi ngủ!”

Nói rồi anh nhắm tịch mắt, để lại Lục Nghiên bối rối, nhưng cũng nhanh thả lỏng người, tận hưởng cái ôm ấm áp từ anh.

“Nằm trong lòng anh thật ấm, ấm áp quá, em muốn mãi mãi như vậy! Dịch Gia Húc, em yêu anh nhiều lắm!”