Lục Nghiên không nói không rằng, cô ngồi xuống sofa cạnh anh, dành lấy cánh tay anh rồi sau đó sơ cứu vết thương kia.
Xong xuôi ở cánh tay thì cô liền di chuyển lên nơi xương quai xanh gầy của anh, vạch áo ra rồi sức thuốc.
Một loạt hành động của cô làm anh hơi bất ngờ, không chỉ riêng anh, đến cả A Nhi và A Vũ cũng phải tròn mắt mà nhìn mẹ.
Dịch Gia Húc có chút ấm áp trong lòng, anh mỉm cười thật tươi, sau đó là nhìn cô đến ngây ngất.
A Vũ và A Nhi sớm đã rõ ý của mẹ là gì, mẹ đã tha thứ cho người đó từ lâu, chỉ là mẹ muốn thử độ chân thành xem đến đâu thôi.
Kết quả cũng không tệ, trong thời gian tiếp xúc gần đây có thể rõ tính cách của con người được gọi là ba này. Lúc trước thì không rõ, nhưng hiện tại thấy cũng tàm tạm, cũng duyệt.
“Đừng nhìn tôi với ánh nhìn đó, rất khó chịu.”
“Lục Nghiên, em..”
Dịch Gia Húc cứ bị ngắt quãng từ, anh nói năng cũng không xong, bao nhiêu cảm xúc mơ hồ cứ dồn dập làm anh hồi hộp.
“Nếu còn tồn tại chữ duyên thì về.” Lục Nghiên nhạt giọng nói.
“Ý em…Thật không? Em…em…”
“Ầy…”
Dịch Gia Húc lau vào ôm chầm lấy Lục Nghiên, anh mừng đến rơi cả nước mắt, anh cứ tưởng cả đời này chỉ có thể đứng ngoài mà dõi theo cô, nhưng không ngờ cô lại cho anh cơ hội làm lại này.
“Thật tốt quá, em về bên anh rồi.”
“Dịch Gia Húc, có con ở đây, anh làm trò gì vậy hả? Gương mẫu đâu?”
Lời nói của Lục Nghiên bây giờ là cô cũng quý giá, Dịch Gia Húc nghe một lần liền làm theo chứ không cãi.
Trên môi anh vẫn nở nụ cười vui vẻ, anh mừng lắm, cuối cùng anh cũng có cơ hội về lại bên cạnh cô, bên cạnh hai con.
“Cảm ơn em, anh yêu em Lục Nghiên.”
Lục Nghiên bất lực, cô đúng là thiếu sót lớn trong suy nghĩ mà, có mặt các
con ở đây vậy mà lại để tình cảnh này diễn ra, đúng là không đúng.
“A Nhi, A Vũ hai con lên phòng chơi đi, để mẹ nói chuyện.
“Dạ vâng mẹ.”
Cả hai đồng thanh rồi cùng nhau bước lên phòng, trả lại bầu không khí cho người lớn giải quyết chuyện hệ trọng.
“Nghiên, ngày đó anh vẫn chưa kí vào đơn đâu, tờ giấy li hôn anh cũng xé bỏ.”
“Bây giờ anh muốn kí?”
“Không không, anh không.”
Dịch Gia Húc vơ tay lia lịa, anh khó khăn lắm mới được vợ thu nhận, hà cớ gì lại một lần nữa tự hủy diệt đi.
“Em đừng qua đó nữa được không? Về nhà của chúng ta.”
“Nhà của chúng ta?”
“Đúng, là nhà của chúng ta nhưng không phải ở đây, nếu em đồng ý chúng ta sẽ định cư và sống ở nơi đó. Chỉ gia đình chúng ta.”
Lục Nghiên hơi tò mò, anh lại có nhà ở đâu mà cô lại không biết vậy nhỉ?
“Để em suy nghĩ lại, tạm thời cần phải hỏi lại ý của A Nhi và A Vũ đã, phải tôn trọng quyết định của con.”
“Được, anh nghe em tất. Mà đúng rồi, con của anh phải mang họ Dịch đúng không, mai chúng ta đi sửa lại nhé Nghiên.”
“Anh gấp gáp cái gì?”
“Làm sao mà không gấp cho được, nếu anh không nhanh tay nhỡ đâu em đổi ý thì biết phải làm sao.”
“Haha…Dịch Gia Húc, anh từ lúc nào lại có cái tính lo được lo mất thế kia.”
“Từ khi anh để lạc mất em…”
Bầu không khí như ngưng động lại, phải rồi, thoáng qua một cái đã hơn 5 năm trời, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn.
Lục Nghiên cười dịu dàng, nhìn anh với đôi mắt hơi buồn một chút, dù gì cũng vẫn chưa thể thực sự trở lại như trước được, có quá nhiều thứ phải suy nghĩ đi.
“Gia Húc! Lần này em cược lại một lần nữa, em thì không quan trọng nhưng con cần một mái ấm, chúng cũng cần có cha, anh hiểu không? Em không muốn lại một lần nữa…
Dịch Gia Húc áp sát vào người cô, anh tham lam đặt lên môi cô một nụ hôn thoáng qua, chặn đi những lời phía sau, anh khẽ nói:
“Anh xin lỗi, cảm ơn em vì đã cho anh thêm cơ hội để bù đắp những sai lầm kia, vậy nên quãng đời còn lại xin em thu nhận anh, bỏ qua những lỗi lầm kia, chúng ta bắt đầu lại một cuộc sống mà gia đình hạnh phúc chọn vẹn nhé em!”
“Được!”
Chưa bao giờ hạnh phúc lại đến một cách bình yên thế này, phải trải qua nhiều hành trình, nhiều khổ đau, những thử thách với chính nội tâm của mình. Để bây giờ trái ngọt cũng đã kết.
“Anh trả cho em một Dịch Gia Húc của ngày hôm đó nhé! Nghiên”
Lục Nghiên cười, mắt cô đã đỏ lên một chút, tuy chỉ mới đoàn tụ nhưng đúng thật may mắn, cảm ơn vì không bỏ lỡ nhau.
“Anh, anh thấy không, từ đây về sao phải tập đổi cách xưng hô nữa rồi.”
Lục Thanh Nhi… À không! Phải gọi là Dịch Thanh Nhi mới đúng chứ. Cô bé cùng Dịch Thanh Vũ đứng núp phía sau cầu thang, toàn bộ sự tình từ khi nãy đến giờ đều bị hai nhóc ranh này lén nghe trộm.
“Em đấy, mami mà biết là mami đánh vào mông cho xem, đã bảo lên phòng rồi không nghe, ở đây nghe lén mà để mẹ phát hiện là coi như xong”
“Không sao đâu, dù sao em cũng chỉ mới vi phạm một lỗi thôi, đỡ hơn anh nhiều.”
“Thanh Nhi! Hôm nay em còn dám móc mỉa anh?”
“Hai đứa nghe đủ chưa?”
Ôi! Giọng nói quen thuộc này……..
Một thời gian sau…
Khi gia đình đã đâu vào đấy, Lục Nghiên thì bình thường không lúng túng như hai đứa nhỏ, hai nhóc vẫn chưa thể thích ứng được với cách xưng hô. Theo dần thời gian, hiện tại đã dọn về ở tạm trong căn biệt thự lúc trước của hai người.
Lục Nghiên thì đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, cô từ chức ở công ty bên kia, sau đó là di chuyển đồ đạc hết về đây. Mọi thứ đều gọn gàng và êm đềm không sóng gió.