Rate this post

Lẩu còn chưa ăn xong Nam Ương đã nhận được một cuộc điện thoại. Là điện thoại của Mai Trọng Lễ.

Nam Ương nhìn tên trên màn hình thông báo, buông chén đũa xuống, đứng dậy đi sang một bên nghe máy.

“Lão tổ, có quấy rầy người không?” Thanh âm Mai Trọng Lễ nghe lên có vẻ đầy mệt mỏi, “Xin lỗi, tôi biết hiện tại đang là giờ cơm trưa, chắc người cũng đang….”

“Không sao, có chuyện gì?”

“Vốn dĩ chúng tôi không tính để người biết, nhưng mà…. A Chấn ông ấy…..” Mai Trọng Lễ nặng nề thở dài, “Bệnh tình của ông ấy đang nguy kịch.”

“…. Cái gì?”

“Kỳ thật A Chấn luôn có bệnh trong người, trước đó không nói người biết đều là do chúng tôi cho rằng có thể chuyển biến tốt, nhưng mấy ngày gần đây…. Đã chẩn đoán chính xác là ung thư giai đoạn cuối. Ông ấy vốn là người trẻ nhất trong số ba người chúng tôi, ai mà có thể đoán được…. Haiz…. Tiếp theo chắc ông ấy cũng không có khả năng chiếu cố người nữa, hôm qua ông ấy phát bệnh, đã nằm liệt trên giường không thể dậy nổi rồi, cũng áy náy hồi lâu. Sau khi thận trọng suy xét, quyết định nhân lúc ông ấy còn tỉnh táo sẽ giao lại trọng trách bảo hộ người cho truyền nhân đời sau.”

“Được.” Nam Ương lời ít ý nhiều đáp ứng, “Gửi địa chỉ bệnh viện cho ta, ta sẽ qua đó.”

“Được, vừa vặn truyền nhân mà ông ấy chọn cũng đang ở bệnh viên, người có thể gặp cô ấy, tiện làm quen một chút.” Mai Trọng Lễ cảm khái nói, “Mấy chục năm sau này của người đều phải để cô ấy bảo hộ rồi.”

“Ừm. Vất vả cho các ngươi rồi.”

“Chúng tôi cũng không có gì vất vả, rốt cuộc thì người cũng đã đi được hơn 3000 năm, thấy chấp niệm của người sắp được viên mãn, chúng tôi cũng nên làm thật tốt những chuyện cuối cùng này.”

Đến nơi đến chốn, Nam Ương cũng không đành lòng đáng gãy tín ngưỡng truyền thừa của bọn họ. Cũng may đây đã là kiếp thứ 99 của Khinh Hoan, chờ đến lúc nàng ấy nhớ ra mình, mình cũng có thể giống như những người bình thường khác chậm rãi già đi, trăm năm sau, những truyền thừa vô vị đó cũng không cần tiếp diễn nữa.

Cúp điệp thoại, Nam Ương trở lại bàn ăn. Vài người trên bàn đã ăn đến đỏ mắt, hồng hộc uống trà sữa.

“Tự Tuyết,” Nam Ương cầm lấy trà sữa của mình uống một ngụm, trên mặt không có biểu tình gì, “Cơm nước xong chúng ta đi thôi.”

Tiếng nói vừa dứt, vài người trên bàn đều dừng lại.

Chúc Khinh Hoan và Tiểu Diệp có chút ngạc nhiên nhìn về phía Nam Ương. Tôn Tự Tuyết thay các cô hỏi ra nghi hoặc: “Sao lại đột ngột như vậy? Đi đâu ạ?”

“Trở về.” Nam Ương nhàn nhạt nói ra hai chữ.

“Sao…. Sao đột nhiên lại trở về?” Chúc Khinh Hoan nhíu mày.

“Lần này vốn dĩ tới là để thăm ban.” Nam Ương buông trà sữa, cầm lấy một tờ khăn giấy, “Giải trí Khiếu Thiên muốn tôi phối hợp quảng bá, hiện tại hiệu quả cũng không tồi, ở lại quá lâu ngược lại sẽ bị người phê bình. Hơn nữa, tôi bên kia còn có việc.”

“Chuyện gì ạ?” Tôn Tự Tuyết nhấp nháy đôi mắt đơn thuần.

Nam Ương nhìn về phía cô, thanh âm ép thấp: “Em không biết chuyện gì?”

Tôn Tự Tuyết sửng sốt, một lát sau, ý thức được có lẽ là chuyện ông nội đã nói với mình, “Dạ—- a, phải, đúng đúng đúng, còn có chút việc, vậy…. Tôi đây….. Người muốn lái xe trở về hay là ngồi máy bay ạ?”

“Máy báy, chuyến sớm nhất, đặt vé đi.”

“Được.”

Tôn Tự Tuyết lập tức đi an bài.

Nam Ương lại uống xong ngụm trà sữa cuối cùng liền đứng dậy chuẩn bị theo Tôn Tự Tuyết chạy tới sân bay. Lúc vừa mới mặc xong áo khoác, Minh Vãn Trừng và Tiểu Diệp chỉ đơn giản nói tạm biệt với cô ấy, nhưng Chúc Khinh Hoan cứ luôn im lặng không nói gì.

Nam Ương lấy chìa khóa xe, sau khi đi được mười bước bỗng nhiên cảm giác có người đang nhẹ nhàng giữ góc áo mình. Cô ấy quay đầu lại, thấy người giữ áo là Khinh Hoan, theo bản năng muốn quay lại nắm tay cô, nhưng tay lại không dám nâng lên. Cô ấy chỉ nhướng mày, nhỏ giọng hỏi: “….. Làm sao vậy?”

“Có phải chị giận tôi mới đi không?” Chúc Khinh Hoan mím môi, trên môi dưới đã lưu lại hàng dấu răng, “…. Bởi vì tôi nói chuyện như vậy với chị, cho nên chị….”

“Không phải, là thật sự có việc.” Nam Ương đơn giản giải thích với cô.

Nhưng mà rốt cuộc là chuyện gì, cô ấy cũng không thể nói rõ với Khinh Hoan được, nếu giải thích chuyện của Lưu Chấn bọn họ tổng sẽ cảm thấy không rõ ràng, bản thân Nam Ương cũng không phải là người thích nói dối. Cho dù cô ấy biết làm như vậy sẽ khiến Khinh Hoan canh cánh trong lòng nhưng thật sự là không có biện pháp khác, trước khi Khinh Hoan còn chưa khôi phúc ký ức, cô ấy không thể tùy tiện bại lộ thân phận của mình.

Cô ấy cũng không thể trực tiếp nói với cô rằng, tôi là một cổ nhân hơn 3000 năm trước, những người đi theo bên cạnh tôi đều là môn hạ đệ tử, em cũng là đồ đệ của tôi, nhưng tôi lại khiến em chết dưới kiếm của mình, tôi đã hại chết không ít người, tôi còn hại chết mẹ em, cha em, toàn tộc của em. Mà hiện tại tôi tới tìm em chính là bởi vì muốn cùng em tái tục tiền duyên.

Những lời nói tùy tiện này người bình thường sau khi nghe xong chỉ sợ là sẽ báo cảnh sát.

“Vậy….” Chúc Khinh Hoan rũ mắt nhìn mặt đất, buông lỏng góc áo Nam Ương, thanh âm càng nhẹ thêm, “Khi nào thì trở về?”

Nam Ương từ trong túi mình móc ra chìa khóa chiếc Audi A4L, đặt trong tay Khinh Hoan, “Đồ của tôi ở khách sạn tôi đều không lấy đi, xe của tôi cũng đưa em trước. Thời gian cụ thể tôi không nói chính xác được, sẽ cố gắng trở về trước năm mới.”

Hiện tại cách thời gian ăn tết còn một tháng nữa.

Nam Ương dừng một chút, lại hỏi: “Giao thừa năm nay em có tham gia xuân vãn không?”

Chúc Khinh Hoan trầm mặc một lát, đáp: “Có được mời đến. Nhưng…. Nếu chị trở về tôi sẽ không tham gia nữa, ở đoàn phim ăn tết với chị.”

“Tôi biết rồi.”

Nam Ương gật gật đầu.

Chúc Khinh Hoan do dự móc từ trong túi ra hai viên chocolate Sauza Tequila, không nhét vào tay Nam Ương mà trực tiếp bỏ vào túi áo khoác của cô ấy, “Cái này…. Vốn là muốn tối nay sẽ đưa cho chị. Chị đừng ăn ngay, sau khi đáp máy bay hẳn ăn, được không?”

“Được.” Nam Ương thấp giọng đáp ứng.

“Bà chủ Nam, nếu không đi sẽ không kịp nữa.” Tôn Tự Tuyết nhịn không được xen mồm.

“Đi nhanh đi.” Khinh Hoan lui về sau một bước, mỉm cười ôn nhu với Nam Ương.

Nam Ương nhìn cô một cái thật sâu, nói một tiếng tạm biệt liền cùng Tôn Tự Tuyết vội vã rời đi.

Tiểu Diệp nhìn Chúc Khinh Hoan đứng ở đó, thấy cô nhìn chằm chằm bóng dáng Nam Ương, đứng yên thật lâu thật lâu.

Cô ấy cho rằng sau khi Nam Ương biến mất khỏi tầm mắt Chúc Khinh Hoan sẽ ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, nhưng mà không có. Nam Ương đã rời đi từ rất lâu rồi, cô vẫn đứng yên ở đó, không hề nhúc nhích, tựa hồ ngay cả bầu không khí Nam Ương từng hít thở cô cũng đều tham luyến.

Cô rất tham luyến.

Tiểu Diệp chỉ nhìn bóng dáng của cô thôi cũng có thể cảm nhận được sự tham luyến phát ra từ nội tâm của cô.

Lúc Nam Ương và Tôn Tự tuyết đến bệnh viện đã là 6 giờ chiều.

Lưu Chấn được an bài nằm ở khu cao cấp nhất trong bệnh viện, phòng bệnh độc lập một người. Thời điểm Nam Ương đi vào ông ấy đang ăn cơm, nhìn thấy lão tổ tới ông ấy lập tức muốn đứng dậy.

“Ngồi đi, A Chấn” Nam Ương ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, “Thân thể có khá hơn chút nào không?”

Lưu Chấn theo bản năng muốn nói “tốt”, nhưng lời đến bên miệng đáy mắt chỉ còn chua xót.

“Tôi… Sợ là không tốt được nữa.”

“….”

Khóe mắt Nam Ương hơi hơi trầm xuống.

“Thực xin lỗi, lão tổ, những ngày tôi ở bên bảo hộ người…. Chỉ ngắn ngủi có 40 năm, tôi còn chưa kịp nhìn thấy người chân chính được như ước nguyện…..” Trong thanh âm già nua mang theo nghẹn ngào.

40 năm trước, Lưu Chấn chỉ có sáu tuổi.

Lưu Chấn sáu tuổi cũng không biết bảo hộ người khác là như thế nào, cũng trước nay chưa từng biết Nam Ương là ai. Sinh nhật sáu tuổi hôm đó tự mình trộm chạy ra lấy bánh kem, kết quả không may lại lạc đường, một mình đứng giữa giao lộ sợ hãi khóc lớn, bỗng nhiên có một nữ nhân thanh lãnh mặc sơ mi trắng đi tới trước mặt, sờ sờ đầu tiểu Lưu Chấn.

Cô ấy hỏi, có phải ngươi không tìm thấy nhà của mình không?

Tiểu Lưu Chấn khóc lóc gật đầu, nói, chị ơi, chị giúp em đi.

Cô ấy nói, được, ngươi đi theo ta, ta giúp ngươi tìm mẹ.

Nữ nhân thanh lãnh mặc sơ mi trắng đi ở phía trước, tiểu Lưu Chấn đi theo phía sau, ngón út câu lấy góc áo cô ấy. Lúc đi đến một quầy hàng rong nhỏ, cô ấy bỗng nhiên dừng lại, trả tiền mua hai xiên hồ lô đường, một xiên đưa cho tiểu Lưu Chấn.

Cô ấy cầm hồ lô ngào đường hỏi, hồ lô ăn có ngon không?

Tiểu Lưu Chấn ăn một miệng đầy, mãnh liệt gật đầu.

Cô ấy lại nói, vậy ngươi đừng khóc nữa, được không?

Tiểu Lưu Chấn lại gật đầu lần nữa.

Sau khi ăn xong hồ lô trong tay rồi, tiểu Lưu Chấn lại hỏi, chị ơi, chị có thể mua cho em thêm một xiên nữa không?

Nhưng khi đó người bán hàng đã đi rất xa. Nữ nhân thanh lãnh đó vẫn rất kiên nhẫn nói được, dẫn theo tiểu Lưu Chấn xuyên qua từng con phố tìm từng nơi một. Sau đó thế nào, ông ấy không còn nhớ rõ chi tiết ngay lúc đó nữa, thậm chí cũng không nhớ rõ ngày đó bọn họ rốt cuộc có tìm được người bán hồ lô không, nhưng ông ấy vĩnh viễn nhớ rõ vạt áo sơ mi trắng của cô ấy bị gió nhẹ thổi bay, hệt như một đám mây trắng tinh mềm mại, là hình ảnh ấm áp nhất đầu hạ trong thời niên thiếu của ông ấy.

Lưu Chấn nói, chị ơi, chờ em trưởng thành, em có thể cưới chị không?

Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn cậu trai nhỏ non nớt trước mắt, nhịn không được cong cong mặt mày.

Tự đó về sau, Lưu Chấn thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ cong cong mặt mày của Nam Ương. Bởi vì trước nay cô ấy rất ít khi cười, lúc cô ấy cảm thấy có chút ý tứ đôi mắt cũng chỉ cong cong hình trăng nhỏ, nội liễm mà ôn nhu như vậy. Ông cảm thấy Nam Ương là một sự tồn tại tốt đẹp nhất trên thế giới này, tuy rằng cô ấy không thích nói chuyện, cũng không yêu cười, nhưng cô ấy đối với mỗi một người nhỏ yếu đều thiện lượng, đặc biệt là đối với những đứa trẻ yếu đuối. Chính vì vậy là ông muốn đi theo cô ấy, cùng cô ấy đi cả đời.

Lưu Chấn nghĩ, có lẽ năm đó “Khinh Hoan” trong truyền thuyết cũng yêu một Nam Ương thế này đi.

Đáng tiếc, đời này ông chung quy không có cách nào đưa cô ấy đi đến cuối cùng.

“Lão tổ, còn phiền người đến một chuyến, tôi biết người đang thăm ban đứa nhỏ Chúc gia kia, tôi vốn dĩ không nghĩ….” Giọt nước mắt lăn dài theo nếp nhăn nơi khuôn mặt Lưu Chấn chảy xuống.

“A Chấn đừng nghĩ nhiều.” Nam Ương nhàn nhạt ngắt lời ông ấy, thấp giọng nói, “Ngươi yên tâm, ta sẽ ở cùng ngươi.”

Lưu Chấn hiểu ý tứ trong lời nói của Nam Ương, cô ấy sẽ đi cùng ông trên đoạn đường cuối cùng này.

Lưu Chấn không nhịn được ô ô khóc lên, nghe câu nói đó, ông ấy phảng phất như được trở về năm sáu tuổi, ông ấy vẫn là một cậu trai nhỏ bất lực, mà dung mạo nữ nhân trước mắt chính là tín ngưỡng duy nhất đời này của ông. Nam Ương vẫn giống như năm đó, vẫn mỹ lệ, vẫn thiện lương, vẫn dùng kiên nhẫn và thiện ý lớn nhất đối đãi với ông.

Nam Ương nhẹ giọng an ủi ông ấy vài câu, Lưu Chấn cũng chậm rãi bình ổn lại, cùng Nam Ương chậm rãi hàn huyên một ít chuyện quá vãng.

Qua không bao lâu, Lưu Chấn nhìn thoáng qua điện thoại, ánh mắt sáng rực lên, nói: “Lão tổ, truyền nhân của tôi tới rồi, nói hiện tại đang ở hành lang bên ngoài, người xem….”

“Vậy ta đi ra ngoài gặp một lát, ngươi nằm nghỉ đi.”

Nam Ương đứng lên, đắp chăn đàng hoàng cho Lưu Chấn, sau đó liền đi ra ngoài phòng bệnh.

Cô ấy cẩn thận đóng cửa lại, khi ngón tay còn dừng trên then cửa, phía sau bỗng truyền đến một giọng nữ quen thuộc:

“Nam Ương.”

Thân thể Nam Ương đột nhiên chấn động.

Sau đó chậm rãi cắn chặt răng.

Là….

Là cô ta.

Sao lại là cô ta?

“Thế nào, đã lâu không gặp,” Khương Bán Hạ ở phía sau cô ấy, khóe môi câu ra một nụ cười mười phần tà mị, “Lão tổ của em, chị không vui sao?”

Đầu ngón tay gắt gao nắm chặt then cửa, đã trắng bệch.

“Chị tại sao đi không từ giã a? Em đã tìm chị rất lâu đó,” Khương Bán Hạ ở bên tai cô ấy cười ha ha, “Em tiêu tốn tâm tư lớn như vậy mới tìm được chị, trở thành thủ hộ của chị, có phải chị nên cảm tạ tấm lòng trung tâm của em không a?”

“Cảm ơn cô?” Đáy mắt Nam Ương ngưng tụ thành băng, trầm giọng cười lạnh, “Cảm ơn cô cầm tù tôi ở Châu Úc hơn 6 năm sao?”