Ba người mua đồ xong liền cùng nhau vào thang máy lên tầng cao nhất nơi có nhà hàng Nhật đã hẹn trước đó.
Mùng một tết đầu năm mới sân bay không quá nhiều người, đại đa số mọi người đều ở nhà bên cạnh cha mẹ hoặc là đến nhà người thân chúc tết. Cũng có những người nhàn rỗi chạy đến sân bây, đó đại bộ phận đều là những người trẻ tuổi, cặp đôi chiếm đa số. Thang máy cũng ít người, ba người đứng trong một góc, khẩu trang đều đẩy lên trên.
Vách thang máy là gương phản quang, Khinh Hoan trong lúc vô tình ngẩng đầu liếc nhìn một cái, phát hiện Nam Ương phía sau đang xuyên qua gương nhìn mình chằm chằm.
Cô dời ánh mắt, nhẹ khuých cánh tay Nam Ương phía sau, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn em nữa.”
“Tôi không nhìn em.” Thanh âm đạm mạc của Nam Ương từ phía sau truyền đến.
“Nói dối.” Khinh Hoan nhíu nhíu mày, người này sao lại dám làm mà không dám nhận như thế?
“Thật sự không có.”
Sau khi Nam Ương nói xong liền vang lên tiếng xột xoạt, dường như đang tìm thứ gì trong túi. Một lát sau, một bàn tay cầm khăn giấy trắng thuần từ phía sau duỗi đến. Khinh Hoan cho rằng cô ấy định lau trán hay lau mặt gì cho cô, vừa định đỏ mặt trốn đi lại thấy bàn tay kia thẳng tắp về phía trước tìm kiếm, lau mặt gương trước mặt cô.
Ngón tay ấn khăn giấy, cẩn thận lau đi chút vết bụi dính trên mặt kính.
Khinh Hoan: “…..”
Người này thật sự là có thói ở sạch.
Hơn nữa chị ấy thế nhưng thật sự không có nhìn mình.
Khinh Hoan cắn chặt răng, người lúc nào tính tình cũng tốt như cô lúc này trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác buồn bực xấu hổ.
Tuy rằng chỉ lộ ra qua đôi mắt nhưng Minh Vãn Trừng cũng có thể nhìn ra sư phụ của cô đang tức giận, Nam Ương lại vẫn một lòng một dạ lau gương. Minh Vãn Trừng nóng nảy, nếu chọc giận sư phụ ai giới thiệu đối tượng cho cô nữa a? Cô nghiêng mặt nhìn nhìn chung quanh, lặng lẽ nâng chân lên, nhẹ đá cẳng chân Nam Ương tiến hành cảnh cáo.
Nam Ương quả nhiên dừng lại việc lau gương.
Đôi mắt cô ấy ngưng đầy không vui, lạnh lùng nhìn về phía Minh Vãn Trừng, dưới khẩu trang âm thầm truyền ra hai chữ:
“Làm càn.”
Minh Vãn Trừng trợn trắng mắt, xoay đầu giả như không quen biết Nam Ương.
Hết cứu.
Thang máy vang lên một tiếng “Đinh —“, thông báo đã tới tầng cao nhất. Người vây xung quanh cũng đã ra hết ba người mới lục tục ra sau. Máy sưởi ở tầng cao nhất mở hơi lớn, vừa ra khỏi thang máy liền cảm nhận được rõ ràng có một cổ sóng nhiệt phác lại, khiến người ta mặt đỏ thêm vài phần. Khinh Hoan cũng lập tức quên đi không thoải mái vừa rồi, trước tiên kêu Nam Ương cởi áo khoác ra trước.
Một lát nữa hấp nhiệt càng lớn sẽ không tốt.
Nhà hàng hôm nay đặt là một nhà hàng Nhật, Kỳ Dật đã đợi rất lâu. Thời điểm các cô được phục vụ dẫn tới phòng, Kỳ Dật đang chống cằm bộ dáng mơ màng sắp ngủ mất, mắt kính tơ vàng đều đã trượt đến chóp mũi.
Cửa vừa được đóng lại, tháo khẩu trang ra, ba người ngồi xuống. Minh Vãn Trừng nhìn chằm chằm vào Kỳ Dật, đôi tai đỏ một mảng lớn, thời điểm ngồi xuống đệm hương bồ thiếu chút nữa là trật chân.
“Tiểu Dật, dậy đi.” Khinh Hoan gõ ngón tay xuống mặt bàn gỗ.
Kỳ Dật xoa xoa đôi mắt, giọng nói có hơi khàn: “Tôn Phật mấy người thật đúng là khó thỉnh.”
Nam Ương đoan chính ngồi xuống. Mái tóc đen dài đến eo xoa tung sau vai cô ấy, áo lông cổ cao thuần trắng sấn với khuôn mặt oánh bạch như ngọc, làn mi khóe mắt xoa đầy vẽ thanh lãnh, khiến cô ấy nhìn qua hệt như một vị tôn thần có thể nhìn không thể đến gần.
“Bà chủ Nam, lần đầu gặp người thật,” Kỳ Dật vươn tay đến, “Hoàn toàn không nhìn ra đã 35 tuổi đó, quá trẻ, trẻ tuổi còn xinh đẹp.”
Nam Ương liếc mắt nhìn bàn tay Kỳ Dật duỗi đến, quay đều nhẹ giọng hỏi Khinh Hoan: “Tôi có thể nắm không?”
Khinh Hoan đang châm trà cho bốn người, nghe vậy thì sửng sốt, “Đương…. Đương nhiên có thể a.”
Vì thế Nam Ương liền từ trong cổ tay áo lông dò bốn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Kỳ Dật.
Kỳ Dật thu tay về, ngón cái và ngón trỏ qua lại ma xát nhau, cảm nhận một chút lạnh lẽo còn xót lại từ Nam Ương, tặc lưỡi một Tiếng: “Ai, nhìn không ra bà chủ Nam lại là một người bị vợ quản nghiêm a, chỉ nắm tay thôi cũng phải hỏi ý kiến mới có thể nắm?”
“Chị ấy ngốc lắm, cậu đừng có trêu chị ấy.” Khinh Hoan cười đáp.
Kỳ Dật lắc đầu: “Chúc Chúc, hiện tại cậu biết bảo vệ người ta rồi? Mình có nói gì đâu.”
Nam Ương mím môi, bảo trì trầm mặc.
Kỳ Dật chú ý tới Minh Vãn Trừng nãy giờ ngồi trên đệm không nói gì, cô ấy đẩy gọng kính, rất hứng thú hỏi: “Em gái này chính là người mà cậu nói với mình à, là nữ 2 cùng tổ với cậu?”
“Đúng vậy, em ấy là Minh Vãn Trừng, cậu gọi em ấy A Trừng là được rồi.”
Kỳ Dật cười thân thiện với Minh Vãn Trừng: “Nghe Chúc Chúc nói, em luôn muốn làm quen với tôi?”
Minh Vãn Trừng đỏ mặt cuồng gật đầu.
Kỳ Dật bưng ly lên uống nước: “Làm quen tôi để làm gì?”
Minh Vãn Trừng thẳng người, nháy đôi mắt to to của mình, hoài hai mươi vạn phần chân thành kích động kêu:
“Chị ơi!”
Kỳ Dật ngậm nước nhìn cô.
Minh Vãn Trừng đỏ mặt, lắp ba lắp bắp lớn tiếng hỏi ra nửa câu còn lại:
“Chị, chị có thể bao dưỡng em không?”
Nam Ương: “…..”
Khinh Hoan: “……”
Kỳ Dật: “Phụt…. Khụ khụ….”
Một ngụm nước thiếu chút nữa phun lên người Nam Ương phía đối diện.
Kỳ Dật nhanh tay rút một tờ khăn giấy lau nước dính trên cằm và miệng mình, vẻ mặt kinh ngạc nghiêng đầu nhìn thiếu nữ mới hơn mười tuổi phía đối diện này, rất nhanh lại dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Khinh Hoan.
Minh Vãn Trừng lại nói: “Chị ơi, tốt xấu gì em cũng là minh tinh, sau này có thể em sẽ trở thành đại minh tinh, sẽ trở nên rất rất nổi tiếng, chị bao dưỡng em chắc chắn không có hại.”
Khinh Hoan cũng không nghĩ tới Minh Vãn Trừng sẽ nói như vậy. Cô so với Kỳ Dật còn nghi hoặc hơn, nếu Minh Vãn Trừng thật sự chỉ muốn tìm một người bao dưỡng em ấy, vậy thì không phải nên đi tìm những ông chủ lớn có nhiều tiền ngoài kia sao? Kỳ Dật chỉ là một giáo viên cao trung, tuy rằng trong nhà không thiếu tiền nhưng cũng tuyệt đối không phải dạng có thể tự tin vì em ấy mà vung tiền như rác, rốt cuộc Minh Vãn Trừng đang nghĩ cái gì?
Nam Ương âm mặt ngồi một bên, lúc này trong lòng chỉ có một ý niệm.
Người 3000 tuổi, gọi một tiếng “chị” không ngượng chút nào ha.
Bất quá, bộ dáng Minh Vãn Trừng lúc này cũng chỉ mới như mười tám, Kỳ Dật năm nay hai mươi sáu tuổi, ở góc độ nào đó xác thật là lớn hơn A Trừng tám tuổi. Ba ngàn năm trước em ấy đã gọi công chúa là chị, hiện tại vẫn như cũ gọi chị, cũng thuận lý thành chương.
Kỳ Dật bất đắc dĩ thở dài, nhìn Minh Vãn Trừng đầy mặt tính trẻ con trước mặt, hỏi: “Em là A Trừng đúng không?”
Minh Vãn Trừng vội gật đầu.
“Là thế này A Trừng, em tốt nghiệp cao trung chưa?”
Minh Vãn Trừng vẻ mặt mờ mịt, “Cao….. Cao trung?”
Kỳ Dật nhíu mày, trong mắt giấu không được nghi vấn: “Em chưa từng học cao trung à?”
Minh Vãn Trùng chậm rãi lắc đầu.
“Vậy sơ trung thì sao?”
Minh Vãn Trừng tiếp tục lắc đầu.
“Tiểu học? Tiểu học cũng chưa học à?”
Vẫn lắc đầu.
Biểu tình trên mặt Kỳ Dật càng ngày càng khó coi: “Em cư nhiên 9 năm giáo dục bắt buộc cũng chưa từng học qua?”
Minh Vãn Trừng há miệng thở dốc, nghĩ thầm, ở núi Bắc Phạt tu tập kiếm đạo hơn mười năm không biết có được tính một miếng văn bằng nào không nhỉ.
Khinh Hoan cũng không nghĩ tới Minh Vãn Trừng cư nhiên chưa từng đi học. Bây giờ giữa cô và Kỳ Dật càng thêm trở nên mơ hồ, Kỳ Dật là thư hương thế gia, trong nhà bằng cấp cái này cao hơn cái kia, ngay cả bản thân Kỳ Dật cũng tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hiện tại đang thi tiến sĩ. Mà Minh Vãn Trừng cư nhiên ngay cả tiểu học cũng chưa học.
Cái này gọi là gì? Nhất manh bằng cấp kém?
“Chị ơi, chị bởi vì vậy sẽ ghét bỏ em sao?” Minh Vãn Trừng biết khuôn mặt mình là một ưu thế, lúc này cô lại bắt đầu chớp chớp đôi mắt to vô tội kia, còn khiến đáy mắt mình hàm chứa chút nước mắt.
Kỳ Dật cố gắng rặn ra mấy chữ: “Tôi, tôi cảm thấy giữa chúng ta còn không có khả năng nói tới hai chữ ‘ghét bỏ’…”
Minh Vãn Trừng bỗng nhiên nhoài người về trước, một phen cầm lấy tay Kỳ Dật.
“Chị ơi, chị nhìn đi, thử bao dưỡng em xem, em rất dễ bao dưỡng. Xin chị đó, em sẽ rất nghe lời, chị kêu em làm gì em đều có thể làm, thật sự.” Cô nói nói nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Một bên mặt của Nam Ương cũng sắp đông thành băng rồi, tay cũng nắm chặt thành quyền.
Sư môn bất hạnh.
Thật sự là sư môn bất hạnh.
Kỳ Dật bị dọa tới rồi, mắt kính tơ vàng lại lần nữa trượt xuống chóp mũi. Nhiệt độ cơ thể thiếu nữ nóng bỏng gắt gao nắm chặt cổ tay cô ấy, cô ấy dùng sức vặn ra lại phát hiện có tránh thế nào cũng không thoát được.
Khinh Hoan xen mồm nói: “A Trừng, em buông Tiểu Dật ra trước đi, hai người….”
Minh Vãn Trừng ngoảnh mặt làm ngơ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Kỳ Dật, “Chị ơi, hôm nay chị muốn đi đâu? Có muốn đến khách sạn chúng em ở không? Buổi tối em có thể đi tìm chị không?”
Kỳ Dật đẩy nhẹ gọng kính mình lên, thanh âm phát run: “Chúc Chúc, mình bỗng nhiên cảm thấy không quá đói, nếu không mình đi trước nhé, các cậu từ từ…..”
Nước mắt theo khóe mắt Minh Vãn Trừng chảy xuống: “Chị ơi, chị không thích em sao?”
“Tôi…..”
Kỳ Dật nhìn thiếu nữ nhu nhước trước mắt, vừa sợ vừa mềm lòng, từ trước đến nay cô ấy chưa từng được tỏ tình một cách nhiệt liệt như vậy, đầu óc như một cuộn chỉ rối, cũng không biết bản thân đang nói cái gì: “Không phải là tôi không thích em….”
“Vậy chị thích em hả?” Minh Vãn Trừng nín khóc mỉm cười, nhanh chóng nhét một tờ giấy nhỏ đã sớm chuẩn bị sẵn vào tay Kỳ Dật, “Thật tốt quá, đây là số điện thoại và số Wechat của em, trở về chị nhớ kết bạn với em đó, tối nay gửi định vị cho em, em đi tìm chị!”
Kỳ Dật mơ màng hồ đồ mà nhận lấy, trên mắt kính sớm đã nhòe một tầng sương.
Người phục vụ gõ gõ cửa, Kỳ Dật đã sớm gọi món trước đó. Minh Vãn Trừng cũng không thể không buông Kỳ Dật ra, chừa mặt bàn cho người phục vụ đặt đồ ăn xuống. Sau khi các món đã được dọn lên, không khí trên bàn ăn cũng hòa hoãn không ít, Minh Vãn Trừng một bên ăn lát cá sống một bên cười ngây ngô với Kỳ Dật, cười đến Kỳ Dật nổi cả da gà.
Nhà hàng là Kỳ Dật chọn, Nam Ương cũng không thích món Nhật lắm. Cô ấy càng thích ăn những món truyền thống của Trung Hoa hơn.
Khinh Hoan chú ý thấy Nam Ương chưa từng động đũa, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Có phải tay không thoải mái không? Sao lại không gắp sushi ăn?”
Nam Ương nhìn chằm chằm dĩa nước chấm màu xanh một lúc lâu, nhẹ giọng đáp: “Mù tạc.”
“Không thích mù tạc?”
“Không phải không thích,” Nam Ương dừng một chút, thanh âm chuyển thấp, “Ăn sẽ khóc, cho nên không thể ăn.”
Trong đầu Khinh Hoan hiện lên hình ảnh Nam Ương ăn nhầm mù tạc che mắt rơi lệ, khóe miệng không nhịn được muốn cười nhưng vẫn mở lời trấn an nói: “Vậy thì đừng chấm mù tạc, chấm sốt Thousand Island đi hoặc đổ ít nước tương.”
Nam Ương vẫn lắc đầu: “Tôi không muốn ăn.”
“Tốt xấu gì cũng ăn một chút đi, sáng nay chỉ mới ăn sủi cảo, chắc bây giờ cũng tiêu hóa hết rồi. Nếu còn không ăn thêm chút gì nữa, đến tối đói quá sẽ bị đau dạ dày.”
“….. Thật sự không ăn, em ăn là được rồi.”
“Nếm thử cái này đi, hương vị cũng không tồi.”
Khinh Hoan gắp một miếng sushi trứng cá muối, đưa tới bên miệng Nam Ương. Cô bỗng nhiên nhớ tới Minh Vãn Trừng luôn miệng gọi Kỳ Dật là chị, Kỳ Dật lớn hơn em ấy tám tuổi, em ấy đã gọi là chị. Như vậy Nam Ương lớn hơn mình cả mười một tuổi, có phải mình cũng nên gọi một tiếng như vậy không?
“Chẳng lẽ thật sự muốn em đút chị sao,” ý cười bên môi Khinh Hoan có chút lém lỉnh, ngữ điệu cũng cố tình nhiễm một mạc ái muội, để cuối cùng hai chữ còn lại thốt lên vừa mềm mại lại câu nhân, “Chị ơi?”
Nam Ương bỗng chốc nâng mắt lên, đôi đồng tử thiển nâu mãnh liệt chấn động.