(*) Nguyên gốc: 幽深的夜
Lại qua thêm một ngày, Bùi Minh Sơ dậy muộn, anh từ chối bữa sáng do người hầu đưa lên, vội vàng đi ra ngoài, Đinh Mặc Hải đã đợi sẵn ở cửa: “Cậu chủ.”
Bùi Minh Sơ không ừ hử gì, chỉ dừng chân lại tại chỗ.
Đinh Mặc Hải nhìn theo ánh mắt của Bùi Minh Sơ.
Phía trái đằng trước nơi ông đỗ xe, Bùi Thanh đang bế Mạc Doãn vào xe.
Dáng người Bùi Thanh cao lớn, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Mạc Doãn đặt sau gáy y tạo cho người nhìn cảm giác hài hòa vừa vặn.
Đinh Mặc Hải nói: “Cậu hai đối xử với Tiểu Doãn tốt thật đấy, trước khi đến công ty còn tranh thủ đưa Tiểu Doãn đến trường.”
Ông vừa dứt lời liền thấy Bùi Minh Sơ nhìn mình, ánh mắt của anh khiến Đinh Mặc Hải bất giác rùng mình, nụ cười trên mặt lập tức nhạt đi.
Bùi Minh Sơ liếc Đinh Mặc Hải một cái rồi quay lại nhìn tiếp.
Bùi Thanh cất xe lăn vào cốp xe rồi đóng lại, vạt áo sơ mi y hơi vểnh lên, xoay người bước lên xe.
Đinh Mặc Hải và Bùi Minh Sơ nhìn xe của Bùi Thanh rời đi, Bùi Minh Sơ đứng đó thêm một lúc nữa rồi nói với Đinh Mặc Hải: “Đi thôi.”
Bởi vì nghỉ ngơi một thời gian nên lịch trình của Bùi Minh Sơ trong tháng 6 vô cùng bận rộn, hết bay tới điểm này lại bay đi điểm khác, đến khi rảnh rỗi trở lại công ty, anh mới phát hiện ra Bùi Cánh Hữu đã phê duyệt cho Bùi Thanh thăng chức. Bùi Minh Sơ biết tin thì chỉ buông một câu: “Bùi Thanh đúng là đã làm rất tốt, có thể sắp xếp để em ấy làm nhiều việc hơn.”
Bùi Cánh Hữu mỉm cười, hiện giờ ông gần như là một ông chủ rảnh tay, đang giao dần công việc kinh doanh cho hai con trai mình, nghe vậy thì cười to: “Bảo sao bọn lão Lưu ghen tị với cha, có hai đứa con trai xuất sắc thế này cho mấy lão già đó đỏ mắt chết luôn!”
Bùi Minh Sơ chỉ mỉm cười ôn hòa, không nói gì.
Bùi Minh Sơ trở về văn phòng làm việc được một lát thì Đinh Mặc Hải từ chỗ Bùi Cảnh Hữu đi xuống.
“Cậu chủ, ngài xem qua đi.”
Bùi Minh Sơ nhận lấy tài liệu, lật qua hai trang rồi ngước mắt lên: “Là ý của cha?”
“Vâng, còn tùy thuộc vào ý cậu nữa.”
“Tôi không có ý kiến.”
Bùi Minh Sơ thản nhiên đặt tài liệu trở lại bàn, “Để Bùi Thanh làm đi.”
Đinh Mặc Hải gật đầu: “Được, vậy giao cho cậu hai.” Ông ta nói xong liền quay người ra ngoài. Bùi Minh Sơ ngồi trên ghế thêm một lúc, anh cầm lấy điện thoại di động trên bàn, nhìn chằm chằm mấy giây rồi quay số.
“Xin chào?”
Giọng nói của Mạc Doãn thật nhẹ nhàng.
“Hôm nay có lớp không?” Bùi Minh Sơ dịu dàng hỏi. Anh bận đi công tác, đã một tháng không về nhà nhiều, rất lâu rồi không nói chuyện với Mạc Doãn, bất giác giọng điệu còn nhẹ nhàng hơn cả lúc bình thường.
“Học xong rồi.”
“Em đang ở nhà à?”
Đầu bên kia điện thoại do dự một chút, “Tôi đang ở công ty.”
Bùi Minh Sơ ngạc nhiên nhướng mày, sau đó phản ứng lại: “Đến gặp Bùi Thanh?”. Bạn có biết trang tr𝓊𝑦ện _ Trù𝗆Tr𝓊𝑦ện.V𝗡 _
“Ừm.”
Im lặng khoảng mười giây.
Mạc Doãn lặng lẽ hít thở, Bùi Minh Sơ cũng không nói gì, một lúc sau nhận ra sự im lặng kỳ quái mới nói tiếp: “Vậy hai em chơi vui vẻ nhé.”
Điện thoại cúp máy.
Mạc Doãn ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Thanh.
Bùi Thanh cúi đầu đọc tài liệu trong tay, Mạc Doãn nhìn y, y cũng không hề phản ứng.
Một lúc sau, Mạc Doãn đặt điện thoại xuống, lại cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu trên tay.
“Đọc có hiểu không?”
“Có vài chỗ không hiểu lắm.”
Bùi Thanh dịch ghế ngồi lại gần: “Chỗ nào?”
Mạc Doãn chỉ vào một dòng chữ.
Ban đầu Bùi Thanh không muốn đến công ty thực tập chút nào, sau khi được Mạc Doãn thuyết phục, y mới miễn cưỡng đồng ý. Tính cách của Bùi Thanh hoặc là không làm gì hoặc là sẽ cố gắng hết sức, nếu phải làm thì phải làm một cách tốt nhất. Bởi thế từ lúc tham gia vào công ty, y vội đến nỗi chân không chạm đất, nhưng dù bận rộn như thế nào cũng chờ Mạc Doãn học xong thì sẽ đi đón hắn.
Lần trước hai người cãi nhau trên tầng áp mái, ai cũng đều không thoải mái. Nhưng ngày hôm sau Bùi Thanh vẫn đợi ở cửa để đưa Mạc Doãn đến trường, Mạc Doãn thấy y thì cúi đầu phớt lờ tỏ vẻ không chú ý đến, còn Bùi Thanh cũng không thèm chủ động mở miệng, dứt khoát ôm Mạc Doãn bế lên xe mình. Y nhất quyết không xin lỗi, chỉ kiên trì ngày nào cũng đưa Mạc Doãn đi, đón Mạc Doãn về, hai người cũng không ai nói chuyện với ai.
“Ngày mai đừng tới đón tôi nữa.”
Cuối cùng có một ngày, Mạc Doãn lên tiếng.
Bùi Thanh làm lơ.
“Tự tôi sẽ bắt xe đến công ty tìm anh.”
Mạc Doãn thấp giọng nói.
Bùi Thanh liếc nhìn hắn, vẻ mặt của Mạc Doãn rất dịu dàng và ngoan ngoãn, cứ như cuối cùng hắn cũng đã nguôi giận mềm lòng, Bùi Thanh vẫn không xin lỗi, y đưa tay ra nắm lấy tay Mạc Doãn, tay Mạc Doãn run lên nhưng hắn không rút lại.
Cứ như thế, hai người lại làm hòa, không một lời giải thích hay xin lỗi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Kể từ đó, sau khi học xong tiết buổi sáng, Mạc Doãn sẽ đến công ty tìm Bùi Thanh, không quên mang theo một số sách chuyên môn để đọc, thỉnh thoảng còn hỏi Bùi Thanh xem y có cần giúp đỡ hay không, Bùi Thanh suy nghĩ một lúc rồi bảo hắn sắp xếp tài liệu dùm mình.
Bùi Thanh thấp giọng giải thích với Mạc Doãn. Lúc đến gần, mùi cơ thể và luồng hơi thở của y bao trùm lấy Mạc Doãn, một lúc sau, Mạc Doãn dịch người sang một bên, bảo là mình hiểu rồi. Bùi Thanh nhìn thoáng qua sườn mặt hắn, cũng đẩy ghế về vị trí ban đầu.
Buổi trưa, hai người xuống căng tin nhân viên ăn cơm, Bùi Thanh giúp Mạc Doãn lấy đồ ăn, Mạc Doãn ăn không hết nên bỏ đũa xuống giữa chừng, thế là Bùi Thanh kéo đĩa của hắn qua phía mình rồi ăn tiếp.
Xung quanh có nhân viên thỉnh thoảng lại thậm thụt nhìn qua, người này châu đầu rỉ tai với người kia, bảo là cậu hai nhà họ Bùi mà phong thái không cao sang gì hết.
Lúc Bùi Thanh và Mạc Doãn trở lại văn phòng thì gặp phải Đinh Mặc Hải.
Đinh Mặc Hải: “Nãy giờ cậu chủ tìm hai người khắp nơi, bảo tôi mời hai người lên ăn trưa.”
“Chúng tôi đã ăn rồi.” Bùi Thanh nói.
Đinh Mặc Hải không còn cách nào khác đành quay người rời đi.
Mạc Doãn vịn xe lăn nhìn theo Đinh Mặc Hải, hắn quay đầu hỏi Bùi Thanh: “Bây giờ chú Đinh là thư ký của ai nhỉ?”
Vẻ mặt Bùi Thanh lạnh lùng và thờ ơ, “Của ai cũng được, không phải việc của tôi.”
Mạc Doãn thấp giọng nói: “Sao lại không phải việc của anh.”
Bùi Thanh không nói thêm gì nữa, quay lại bàn làm việc, Mạc Doãn xoay xe lăn đối mặt với y: “Từ giờ trở đi tôi sẽ là thư ký của anh, thế nào?”
Bùi Thanh đặt hai tay lên bàn, ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạc Doãn, vẻ mặt của Mạc Doãn có chút nghiêm túc: “Tôi có thể làm tốt.”
“Chẳng ra sao cả.”
Bùi Thanh ngồi xuống, nhặt tài liệu trên bàn lên, lạnh lùng từ chối.
Mạc Doãn trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi về đây.”
Hắn đẩy chiếc xe lăn ra phía ngoài, chưa tiến được bao xa thì xe lăn đã bị kéo lại.
Mạc Doãn dùng sức đẩy về phía trước, nhưng lực kéo xe lăn quá lớn, hắn chỉ có thể cố gắng vô ích, đành tức giận quay lại nhìn Bùi Thanh.
Bùi Thanh dùng một tay kéo xe lăn hắn, vẻ mặt thản nhiên, nghiêng người tới, hơi thở lại phả vào mặt Mạc Doãn, “Muốn đi vệ sinh không?”
Mạc Doãn vội vàng nói: “Không cần.”
Nói xong liền cúi đầu xuống, mặt lập tức đỏ bừng.
“Tài liệu chưa sắp xếp xong thì chưa cho về đâu.”
“Ngày mai tôi không đến nữa đâu.”
“Ngày mai nghỉ rồi.”
“……”
Mạc Doãn ở cùng Bùi Thanh cho đến hết giờ làm, giữa thời gian đó muốn đi WC, thế là Bùi Thanh bế Mạc Doãn lên, Mạc Doãn bảo y đóng cửa lại, Bùi Thanh ngồi trên ghế văn phòng thản nhiên phán một câu, “Mắc cỡ cái gì, tôi cũng đâu có nhìn lén!”
Mạc Doãn đỏ mặt: “Anh không tôn trọng tôi một chút được à?”
Bùi Thanh liếc nhìn hắn.
Mạc Doãn dùng hai tay chống đỡ, đôi chân trắng nõn gầy gò buông thõng sang hai bên, trông có vẻ hơi còi cọc.
Bùi Thanh cau mày, nhưng vẫn đứng dậy đi tới, đặt tay lên đùi Mạc Doãn. Mạc Doãn cắn răng nói: “Anh làm gì vậy…” Bùi Thanh dùng tay ước lượng kích cỡ đùi hắn xong, ngước mắt lên nói, “Nhỏ quá.”
Sắc đỏ trên mặt Mạc Doãn nhạt dần, hắn im lặng một lúc mới nói “Ừm”.
“Suy nhược cơ bắp?”
“……Chắc là vậy.”
Bàn tay to lớn của Bùi Thanh bao phủ đôi chân nhợt nhạt của Mạc Doãn, khiến độ tương phản càng thêm mãnh liệt.
Mạc Doãn cũng không kêu Bùi Thanh đi ra ngoài nữa, tâm tình của hắn tựa hồ đặc biệt thấp thỏm, cúi đầu không nói một lời, Bùi Thanh bế hắn lên, mặc quần vào, một tay vòng qua eo hắn, nói: “Cần phải vận động nhiều lên.”
Mạc Doãn cười khổ: “Vận động thế nào?”
“Ăn nhiều thịt đi.” Bùi Thanh quẳng lại một câu chẳng ăn nhập gì.
“……”
“Còn cần massage nữa.” Bùi Thanh giúp hắn cài nút quần, “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đều phải xoa bóp.”
Cánh tay của Mạc Doãn vốn chỉ buông lỏng trên vai Bùi Thanh, đột nhiên nhúc nhích ôm chặt lấy cổ Bùi Thanh, hắn nghiêng người về phía trước, ngã dúi vào ngực Bùi Thanh.
Bàn tay của Bùi Thanh dừng lại.
Sức nặng của Mạc Doãn từ trên xuống dưới đều tì hẳn vào vòng tay y, giống hệt như một cây leo yếu ớt bám vào một thân cây lớn.
Bùi Thanh đưa tay ra, từ từ vòng quanh eo Mạc Doãn.
Vòng eo của Mạc Doãn rất gầy, chỉ độ chừng một nắm tay, ôm cả hai tay thế này trông đặc biệt đáng thương.
“Bùi Thanh.”
Bùi Thanh nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mạc Doãn: “Thật ra từ trước đến nay anh chưa bao giờ ghét tôi, phải không?”
*
Lúc Bùi Minh Sơ tan sở thì đã muộn, xe của anh là chiếc duy nhất còn sót lại trong ba bãi đậu xe nối liền với nhau ở bãi đậu xe ngầm.
Đinh Mặc Hải lái xe cho anh.
Bùi Minh Sơ: “Gần đây sức khỏe của cha thế nào?”
“Sức khỏe của ngài ấy rất tốt, ngày mai còn hẹn với ông chủ Hợp Đạt để chơi gôn nữa đó.”
“Vậy à?”
“Có vẻ Hợp Đạt đã nhượng bộ,” Đinh Mặc Hải nghiêng mặt, “Kể từ khi cậu tiếp quản mười ba thành ở phía nam, bọn họ không còn kiêu ngạo như trước nữa, hiện giờ đã sẵn sàng ngồi xuống bàn chuyện hợp tác với chúng ta rồi.”
“Tốt.”
“Ý của tiên sinh là muốn quan sát bọn họ thêm một thời gian nữa.”
Bùi Minh Sơ mỉm cười, không bày tỏ ý kiến của mình.
Trong xe trở nên yên tĩnh, đã hơn mười một giờ, đường phố không còn cảnh tắc nghẽn, đường lên núi lại càng im ắng tĩnh mịch hơn, rừng cây hai bên tỏa ra thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt dưới ánh đèn chôn dưới đất. Bóng cây đập vào cửa sổ xe, phản chiếu trong mắt Bùi Minh Sơ giống hệt cảnh tượng của một bức tranh sơn dầu chưa khô.
Đinh Mặc Hải nhạy bén cảm giác được hình như Bùi Minh Sơ đang có tâm sự.
Hai từ “tâm sự” thực sự không hợp với Bùi Minh Sơ cho lắm, liên tưởng như thế này rất là quái dị, Đinh Mặc Hải nhanh chóng gạt suy nghĩ này ra sau đầu.
Bùi Minh Sơ trở lại nhà Bùi, ngồi ở đại sảnh được một lúc thì người hầu đến hỏi anh có muốn ăn tối không, Bùi Minh Sơ xua tay, nhìn về hướng phòng Mạc Doãn.
“Tiểu Doãn ngủ rồi à?” Bùi Minh Sơ hỏi.
Người hầu nói: “Chắc là chưa ạ, cậu hai còn ở trong phòng chưa ra.”
Bùi Minh Sơ im lặng một lúc, khẽ cau mày, anh liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của Mạc Doãn rồi từ từ quay người lại.
Mạc Doãn nằm ở trên giường, Bùi Thanh nâng bắp chân của hắn lên, giúp hắn vận động các khớp: “Không có cảm giác gì luôn sao?”
Mạc Doãn khẽ lắc đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Bùi Thanh không hỏi thêm nữa: “Mẹ tôi là hộ lý, chuyên chăm sóc bệnh nhân hạn chế vận động.”
Mạc Doãn lặng lẽ nhìn Bùi Thanh, đợi Bùi Thanh kể tiếp câu chuyện.
Nhưng Bùi Thanh không nói gì nữa.
Bùi Thanh cởi quần của hắn, bảo hắn nằm ngửa, Mạc Doãn nhìn lên trần nhà chẳng cảm giác được gì, đến khi ngón tay của Bùi Thanh chạm vào mông hắn, hắn mới hừ một tiếng.
“Chỗ này có cảm giác à?”
“Ừm.”
Ngón tay của Bùi Thanh rời khỏi mông hắn, Mạc Doãn lại không còn cảm giác.
Bùi Thanh xoa ấn cho Mạc Doãn một hồi lâu rồi đỡ hắn ngồi dậy. Mạc Doãn nhìn đôi chân nhợt nhạt của mình đã chuyển sang đỏ hồng, các vết sẹo dọc ngang trên người cũng nhạt màu hơn không ít.
“Ngày mai tôi đi mua một ít tinh dầu.”
Mạc Doãn dùng lòng bàn tay sờ lên chân mình, làn da trên chân nóng bừng, dường như lại có chút sinh lực, hắn quay đầu nhìn Bùi Thanh, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”
Bùi Thanh biết, đối với Mạc Doãn, nhà họ Bùi chỉ là nơi sống nhờ tạm bợ.
Vì thế mới cố gắng hết sức để không làm phiền ai, không đòi hỏi bất cứ điều gì, trong đầu lúc nào cũng canh cánh đếm ngược thời gian cho đến lúc rời đi.
Giống như y vậy.
Bùi Thanh nhìn vào phòng tắm trong phòng Mạc Doãn.
Cơ sở vật chất không có rào cản được xây rất tốt, có chỗ để tựa khi đi vệ sinh, cũng có thể ngồi xuống tắm rửa.
Bùi Thanh có thể tưởng tượng Mạc Doãn dùng hai tay nhấc mình ngồi xuống ghế, mở vòi nước, cúi đầu gội đầu, lau khô người thật cẩn thận, sau đó lại mượn sức cánh tay tự mình nhỏm dậy, trần truồng ngồi lại vào xe lăn, tiếp theo đầu tiên là mặc áo vào, quay lại giường nằm rồi mới mặc quần.
Bùi Thanh quay lại, nói với Mạc Doãn đang ngồi trên giường: “Muốn tôi tắm giúp cậu không?”
Đôi mắt Mạc Doãn hơi đỏ lên, vẻ mặt Bùi Thanh vẫn lạnh lùng như cũ, như chẳng có chút đồng cảm nào.
Sương mù trong phòng tắm mờ mịt, nước rơi nhanh nhỏ giọt khắp mặt Mạc Doãn, Bùi Thanh dùng lòng bàn tay lau mặt cho hắn. Mạc Doãn cách một làn hơi nước nhìn y, đôi hàng mi vẫn còn sót lại vài giọt nước, hầu kết khẽ lên xuống, lại quay mặt đi, khuôn mặt đẹp trai bị hơi nước nóng làm đỏ bừng.
Bùi Thanh nghe thấy hơi thở của Mạc Doãn, ban đầu có chút nhanh, sau đó dần dần chậm lại, rồi lại tăng tốc không thể kiểm soát, nhịp điệu rất thất thường.
Trên người Mạc Doãn đầy vết sẹo, nhìn hắn hệt như một con rắn có màu sắc nhợt nhạt, xương sườn chậm rãi lên xuống theo hơi thở, cơ thể dần dần phiếm hồng trong hơi nóng.
Bùi Thanh choàng một chiếc khăn tắm lớn bế hắn ra khỏi vòi sen, ngồi trên ghế trong phòng tắm, ôm hắn vào lòng giúp hắn lau khô tóc, ngón tay cẩn thận dùng khăn tắm lau nước trong lỗ tai. Lỗ tai Mạc Doãn màu trắng hồng, không có vết sẹo nào, xương tai hiện rõ dưới làn da ngày càng đỏ.
Mạc Doãn quay lại nhìn Bùi Thanh.
Tóc y ướt đẫm dán sát vào trán, trong mắt dường như vẫn còn đọng nước, long lanh ướt át.
Bùi Thanh cũng lặng lẽ nhìn hắn.
Lông mi Mạc Doãn rũ xuống.
Hơi thở càng ngày càng gần, nhưng Mạc Doãn cũng không hề né tránh.
Môi của Bùi Thanh chạm chính xác vào môi của Mạc Doãn.
Mềm và có chút ướt át.
Mạc Doãn thở nhẹ, mi khẽ nhướng lên, nhìn Bùi Thanh một cách ngập ngừng, thăm dò qua ánh mắt.
Bùi Thanh nhắm mắt lại, cúi đầu hôn hắn.
Mạc Doãn sửng sốt, từ từ nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ Bùi Thanh.
Họ không nói gì, chỉ trao nhau nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Tiếng môi hôn đặc biệt rõ ràng trong môi trường yên tĩnh, sự đồng cảm, sự ái muội, cãi vã, ghen tuông, chiến tranh lạnh, hòa giải, những lần đồng hành với nhau và thấu hiểu nhau đều được trút bỏ ra ngoài…
Khi nụ hôn cuồng nhiệt dần dần lắng xuống, hai người thở hổn hển, mũi chạm nhau, dần dần đè nén những cảm xúc bốc đồng đó trở lại cơ thể.
Bùi Thanh ôm Mạc Doãn nói: “Tôi không cần suy nghĩ, tôi không quan tâm.”