Bùi Cánh Hữu vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ quặc, nhưng Bùi Minh Sơ rất kín miệng, không để lộ bất cứ điều gì, ông vặn hỏi mãi mà không có kết quả vì vậy đành phải tạm thời bỏ qua, đẩy mạnh dự án hợp tác trước.
Phương án quả thực tốt đẹp, song phương đều rất hài lòng. Kỳ thật Bùi Cánh Hữu vẫn muốn Bùi Minh Sơ làm trưởng nhóm, còn Bùi Thanh làm phó nhóm hỗ trợ cho anh. Nhưng dù sao đây cũng là một dự án cạnh tranh công khai, tuy rằng cả hai đều con trai của mình nhưng tùy ý thay đổi trưởng nhóm phó nhóm cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cũng may hai người đều là con ruột, cho nên vẫn còn có chỗ thương lượng.
Buổi tối, Bùi Cánh Hữu dứt khoát gọi hai người đến thư phòng nói chuyện. Ông khéo léo ám chỉ rằng Bùi Thanh còn trẻ, lại thiếu kinh nghiệm, tuy rằng kế hoạch này rất tốt, nhưng tốt nhất là lúc triển khai vẫn nên nghe ý kiến của Bùi Minh Sơ.
Vẻ mặt Bùi Thanh vô cảm, im lặng lắng nghe với thái độ thờ ơ thường ngày.
Bùi Cánh Hữu nở nụ cười hiền hậu, “A Thanh, con nghĩ sao?”
Bùi Thanh không trả lời, nhưng Bùi Minh Sơ đứng một bên nói: “Cha, ngài phải tin vào Bùi Thanh,” anh nhìn Bùi Thanh, “Nếu Bùi Thanh có khả năng lập ra phương án tốt như vậy thì em ấy cũng có khả năng để thực hiện nó.” Anh quay lại nhìn Bùi Cánh Hữu, lúc này vẻ mặt Bùi Cánh Hữu nhẹ nhõm hẳn. Bùi Minh Sơ nói: “Con sẽ phối hợp hết sức mình.”
“Tốt , tốt.”
Bùi Cánh Hữu cười nói: “Nếu Minh Sơ đã nói vậy thì cha đây yên tâm rồi.”
Trong những cuộc trò chuyện giữa ba cha con, Bùi Thanh luôn đóng vai người ngoài cuộc, nghe cũng được không nghe cũng được. Ngay cả khi vừa đánh bại Bùi Minh Sơ vẫn không ngoại lệ, y vẫn im lặng từ đầu đến cuối không nói một lời, sắc mặt hết sức lạnh lùng.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Bùi Thanh đứng dậy trước, quay người rời đi.
Bùi Cánh Hữu hết sức lo lắng, ông khẽ thở dài nhìn cánh cửa thư phòng mở toang hoang, rồi quay sang Bùi Minh Sơ tặc lưỡi: “Thật ra A Thanh cũng rất có năng lực, nhưng nó tâm cao khí ngạo, tuổi lại còn trẻ, không biết trước sau gì hết.”
“Cha đừng lo,” Bùi Minh Sơ cười, “Không phải em ấy đã tạo bất ngờ cho ngài trong cuộc thi công khai sao?”
Khóe miệng Bùi Cánh Hữu hơi nhếch lên, nhưng lập tức đè xuống, “Việc hợp tác lần này không đơn giản như vậy đâu.”
Thời điểm Hữu Thành và Hợp Đạt ngươi chết ta sống giằng co không dứt thì chính Hợp Đạt lại đột nhiên hạ thấp tư thái, tung cành ô liu ra, lại thêm mấy lần đàm phán giao thiệp, hai bên mới đều nhượng bộ, đạt được sự hợp tác.
“Con nghĩ lần này Hợp Đạt có thành ý hợp tác thật không, hay là…”
Bùi Cánh Hữu nhìn Bùi Minh Sơ.
Bùi Minh Sơ hơi cúi mặt xuống, không biết là đang suy nghĩ hay là đã lạc vào cõi thần tiên nào đó rồi.
Tình cảm của Bùi Cánh Hữu dành cho con trai lớn rất phức tạp, mấy năm nay đa số thời gian Bùi Minh Sơ đều sống ở nước ngoài, nếu không phải cha vợ ông qua đời vào năm trước thì cơ hội hai cha con gặp nhau và ở cùng nhau sẽ càng xa vời hơn .
Bùi Minh Sơ được người ông ngoại có tầm nhìn cao đích thân dạy dỗ, nhưng may mắn là khi lớn lên cách cư xử của anh khiến Bùi Cánh Hữu cảm thấy thoải mái, chứ không phải kiểu quá mức thanh cao không dính khói lửa nhân gian như người nhà họ Việt. Có điều là đôi khi, ngay cả Bùi Cánh Hữu cũng không biết đứa con trai tưởng chừng như hoàn hảo của mình đang nghĩ cái quái gì nữa?
Nghĩ tới đây, Bùi Cánh Hữu khẽ thở dài trong lòng.
Thực ra, ông không biết hai đứa con trai của mình đang nghĩ gì, sự hiểu biết của ông đối với họ không sâu sắc cho lắm, chẳng hạn như biểu hiện xuất sắc lần này của Bùi Thanh nằm ngoài dự đoán của ông.
Mối quan hệ giữa hai anh em từ trước đến nay rất cân bằng, anh và em, công việc và riêng tư, hai người dường như rất hiểu rõ thân phận của mình, nhưng dự án hợp tác này đã phá vỡ sự cân bằng đó…
Trong thư phòng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ, hai cha con đều có suy nghĩ riêng nhưng lại đồng thời gác chuyện công việc sang một bên.