Rate this post

“Hôm nay cậu có đến công ty không?”

Tài xế chủ động hỏi.

“Không,” Mạc Doãn ngồi ở hàng sau mỉm cười, “Công việc Bùi Thanh bận rộn lắm, tốt nhất tôi không nên làm phiền ảnh.”

Tài xế cười: “Vậy chúng ta về.”

“Vâng, cảm ơn chú.”

Xe chạy rất êm, Mạc Doãn đặt một cuốn sách lên đầu gối, lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt, đến khi lật trang, hắn mới tự nhiên ngước mắt lên nhìn về phía trước.

Tố chất tài xế nhà họ Bùi rất giỏi, lại rất kín miệng, đưa đón Mạc Doãn tới lui thời gian lâu như vậy nhưng hiếm khi chủ động bắt chuyện với hắn, huống chi là hỏi thăm về hành trình của hắn, trừ khi có người cố ý dặn dò.

Mạc Doãn cụp mắt xuống tiếp tục đọc, khóe miệng như có như không nhếch lên một chút.

Hắn đã chuẩn bị hai ngày nay rồi, Bùi Minh Sơ quả thật rất bình tĩnh.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cửa xe vừa mở ra, không khí mát mẻ của mùa thu ập vào người, Mạc Doãn kéo chặt áo khoác, nhìn thấy chiếc quần tối màu ở ngoài xe, ngẩng mặt lên thì thấy Bùi Minh Sơ mặc trang phục ở nhà đang đứng cạnh xe, mỉm cười nhìn hắn: “Hôm nay ít tiết à?”

Mạc Doãn giật mình, cúi đầu xuống như có chút mất tự nhiên, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Tài xế đã lấy xe lăn để xuống đất, Bùi Minh Sơ nói: “Để tôi làm.”

Mạc Doãn nghe vậy lại ngẩng đầu lên, đúng lúc Bùi Minh Sơ cúi người khom lưng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, đôi mắt Mạc Doãn vẫn như cũ, đầy vẻ căng thẳng và hoảng sợ được đè nén dưới bề mặt bình tĩnh.

“Không cần, tôi tự mình làm được rồi.”

Tay chân hắn cứng đờ nhưng không hề có sự phòng thủ hay kháng cự, chỉ đang kiềm chế bản thân không đến gần người mà hắn không nên đến gần mà thôi.

Bùi Minh Sơ nhìn hắn thật lâu, mãi cho đến khi Mạc Doãn đỏ mặt cúi đầu mới thẳng người tránh đường. Anh thay tài xế giữ xe lăn, Mạc Doãn dịch người từ trong xe xuống xe lăn xong thì nói “cảm ơn” với Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ dịu dàng trả lời, “Không có gì.” Mạc Doãn lăn xe đi một đoạn ngắn, cuối cùng có vẻ không nhịn được nữa nên ngẩng đầu hỏi, “Hôm nay anh không đi làm à?”

Bùi Minh Sơ đi bên cạnh hắn, chắp tay sau lưng, cười nói: “Bây giờ Bùi Thanh ở công ty khá bận rộn.”

Khi hai người ở riêng với nhau, họ hiếm khi nhắc đến tên Bùi Thanh, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra như đang ngầm tránh né.

Vừa nghe thấy tên Bùi Thanh, sắc mặt Mạc Doãn cứng ngắc, cúi đầu “ừm”, sau đó không nói nữa.

Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa, và thật bất ngờ, gần như tất cả đều là món ăn yêu thích của Mạc Doãn.

Trong nhà họ Bùi, Mạc Doãn chưa bao giờ nói ra mình thích cái gì hay không thích cái gì, hắn chỉ thụ động tiếp nhận đồ ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện di chuyển, nhưng sau một thời gian, tủ quần áo của hắn sẽ được tự động sàng lọc, chỉ còn lại những màu sắc, kiểu dáng ưa thích của hắn mà thôi, trên bàn cơm cũng sẽ thường xuyên xuất hiện những món ăn phù hợp với khẩu vị của hắn.

Có một người thực sự lặng lẽ quan tâm đến hắn, cố gắng hết sức để hắn cảm thấy an toàn và thoải mái khi ở đây.

Lúc Mạc Doãn ăn cơm, phần lớn thời gian đều cúi đầu, tập trung vào bữa ăn, lúc gắp đồ ăn thỉnh thoảng mới liếc nhìn Bùi Minh Sơ đối diện, nếu lỡ vô tình chạm mắt với Bùi Minh Sơ cũng sẽ cúi đầu coi như không có chuyện gì.

Sau bữa trưa, Bùi Minh Sơ hỏi Mạc Doãn có muốn ra vườn không.

Lần cuối cùng họ ở riêng với nhau là ở trong vườn.

Ngày đó bị Bùi Thanh tình cờ gặp được, sau khi tách ra thì hai người không còn gặp riêng nhau nữa.

Dưới cái nhìn dịu dàng của Bùi Minh Sơ, Mạc Doãn dường như có chút chật vật, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng đáp “Được”.

Trời đã cuối thu và đông lại sắp bắt đầu, khu vườn nhà Bùi vẫn tràn ngập hoa, tất cả đều là thành quả của sự chăm chỉ của những người làm vườn, khi đi dạo qua đó, bạn sẽ thấy những bông hoa với đủ kích cỡ, màu sắc, hình dáng khác nhau, hương hoa tươi mát tràn ngập khiến người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ.

Hai người lặng lẽ bước đi, thỉnh thoảng lại nghe thấy một hai tiếng chim kêu lanh lảnh.

Những đóa hoa che khuất bóng dáng hai người dần dần tiến sâu vào trong vườn, mọi thứ yên tĩnh và đẹp đẽ biết bao.

Chuyện cuộc thi dự án, Bùi Minh Sơ không muốn nghi ngờ Mạc Doãn.

Xét từ góc độ tình cảm, Mạc Doãn là một cậu bé đáng thương và đáng yêu trong mắt anh, tính tình ôn hòa, có chút bướng bỉnh, trông có vẻ yếu đuối mỏng manh, nhưng thực ra sâu trong xương cốt cũng có lòng tự trọng và kiêu hãnh của riêng mình. Sau khi bị thương, tôn nghiêm và kiêu ngạo của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn, nhạy cảm hơn, hắn thận trọng sống ở Bùi gia, cho dù là người hầu của Bùi gia, hắn cũng không muốn gây thêm phiền phức.

Sao Mạc Doãn có thể làm được chuyện như vậy?