Bùi Minh Sơ nhìn Mạc Doãn, bắt đầu xin lỗi và giải thích.
“Tiểu Doãn, những lời đó của anh không phải có ý khinh thường em.”
Bùi Minh Sơ nắm lấy cánh tay Mạc Doãn trầm giọng nói.
Mạc Doãn ngoảnh mặt làm ngơ không trả lời, hắn trút hết cảm xúc của mình rồi thì quay về làm một pho tượng vô cảm không nghe không thấy, bất kể Bùi Minh Sơ có giải thích thế nào đi chăng nữa. Chờ sau khi Bùi Minh Sơ nói xong, hắn mới nhẹ giọng nói: “Tôi mệt rồi, tôi muốn về.”
Bùi Minh Sơ cúi đầu im lặng một lúc nhưng rồi vẫn thuận theo ý của Mạc Doãn. Anh bế hắn lên ghế ngồi, nâng xe lăn dậy, kiểm tra trước sau cẩn thận một lượt rồi mới ôm Mạc Doãn ngồi vào xe. Lần này, Mạc Doãn vừa ngồi vào xe lăn liền lập tức đẩy xe rời đi, không hề quay đầu lại.
Bùi Minh Sơ đứng yên tại chỗ, đợi cho đến khi Mạc Doãn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới nhìn xuống áo sơ mi của mình, trên áo đầy những vệt nước loang lổ, chiếc quần tối màu cũng dính rất nhiều bùn đất và bụi bẩn, nhìn kỹ còn thấy tay áo khắp nơi đều là vết bẩn, thậm chí một chiếc cúc trên cổ tay áo mất đâu không biết.
Anh vốn ưa thích sạch sẽ, nhưng vừa rồi Mạc Doãn giãy giụa trên mặt đất, anh chỉ có thể không chút do dự khống chế hắn, không ngờ để bản thân mình lại hỗn loạn như vậy.
Bộ dáng bẩn thỉu không đủ để ảnh hưởng đến tâm trạng của Bùi Minh Sơ. Giờ phút này đây anh không thể lấy lại bình tĩnh vì những lời cuối cùng Mạc Doãn nói, ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng của Mạc Doãn cứ luôn lóe lên trước mắt Bùi Minh Sơ.
Bảo sao, bảo sao có một khoảng thời gian Mạc Doãn cứ luôn tránh mặt anh, xa lánh và thờ ơ với anh. Anh nhớ lúc đó hai người đã không nói chuyện với nhau mấy tháng, hình như là như vậy. Chính trong khoảng thời gian đó, Mạc Doãn và Bùi Thanh ngày càng thân thiết hơn.
Sắc mặt của Bùi Minh Sơ hoàn toàn tối sầm.
Bùi Thanh cố tình sắp xếp để Mạc Doãn ở sau cửa nghe họ nói chuyện, thậm chí còn cố tình khiêu khích anh vào lúc đó, có lẽ chỉ để khiêu khích anh nói điều gì đó gay gắt về Mạc Doãn, để làm tổn thương thêm lòng tự trọng của Mạc Doãn. ..
Anh luôn cho rằng Bùi Thanh chỉ có tính tình lãnh đạm, hành động ngạo mạn không quan tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai, bây giờ có vẻ như ít nhất một phần nhận định của anh về Bùi Thanh đã sai.
Bùi Minh Sơ khẽ cau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những đóa hoa nhợt nhạt ngoài cửa sổ trải dài vô tận nhưng vẫn không thể xoa dịu lòng người.
Ngực Bùi Minh Sơ hơi phập phồng, tưởng tượng đến vẻ mặt và ánh mắt buồn bã của Mạc Doãn khi hắn trốn sau cánh cửa, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, anh càng nhíu mày thêm sâu.
Bùi Minh Sơ có thể tha thứ cho sự xúc phạm cá nhân của Bùi Thanh đối với anh, nhưng cho dù như thế nào đi nữa thì y cũng không nên dính líu đến Mạc Doãn vô tội.
*
Buổi tối, Bùi Thanh về nhà muộn hơn Bùi Cánh Hữu, người hầu chuẩn bị bữa tối cho y, Bùi Thanh xua tay, “Tôi ăn rồi.” Y để nguyên bộ tây trang giày da trên người đi về phía phòng Mạc Doãn, muốn massage cho Mạc Doãn trước rồi mới giải quyết việc riêng của mình sau. Người hầu nhắm mắt theo sau rụt rè lên tiếng: “Cậu cả có dặn khi nào cậu về thì mời cậu đến thư phòng trước ạ.”
Bùi Thanh dừng chân, quay sang người hầu.
Người hầu bị ánh mắt sắc bén của y làm cho giật mình, thấp giọng lặp lại: “Là cậu cả đặc biệt dặn dò.”
Sự quan trọng của hai cậu chủ cùng cha khác mẹ thực ra cũng được phân biệt nặng nhẹ trong lòng nhóm người hầu. Mẹ của Bùi Minh Sơ chính là Bùi phu nhân chân chính, một tiểu thư xuất thân cao quý, so với Bùi Thanh thì Bùi Minh Sơ rõ ràng là danh chính ngôn thuận. Cho dù trước kia anh không sống ở nhà Bùi, nhưng địa vị và uy nghiêm của anh là thứ mà Bùi Thanh, một cậu chủ con riêng, mười ba tuổi mới bước chân vào nhà họ Bùi, không thể so sánh được.
Bình thường, địa vị chênh lệch của hai người sẽ không quá rõ ràng, đó là bởi vì thái độ Bùi Minh Sơ không tệ, không muốn ra vẻ đại thiếu gia trong nhà. Nhưng trên thực tế, chưa nói đến những người hầu kỳ cựu sống trong nhà Bùi mười mấy năm, những người hầu mới đến đây một, hai năm nay cũng có thể nhanh chóng chọn xong phe của mình.
Bùi Thanh mặt không cảm xúc nói: “Xong việc rồi tôi sẽ đi.”
Người hầu không còn cách nào khác đành phải lên lầu thông báo cho Bùi Minh Sơ.
Bùi Minh Sơ không làm khó cô, “Tôi biết rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.”
Người hầu gật đầu rồi vội vàng đi xuống lầu.
Ở tầng dưới, Bùi Thanh đang mát xa cho Mạc Doãn.
Kể từ đêm Bùi Thanh nói sẽ đưa Mạc Doãn đi sau khi xong vụ hợp tác, Bùi Thanh đã trở lại với bộ dạng thờ ơ thường ngày, thậm chí còn thờ ơ với mọi người hơn trước, trước mặt Mạc Doãn mới tỏ ra một chút dịu dàng.
“Sao mắt lại sưng vậy?” Bùi Thanh hỏi.
Mạc Doãn nói: “Vậy à? Chắc là do ngủ trưa nhiều quá.” Hắn mỉm cười nói: “Sao lại về muộn thế này? Đừng để mệt quá.”
“Mệt chút cũng không sao,” Bùi Thanh cúi đầu cẩn thận ấn vào chân Mạc Doãn, “Làm xong sớm thì kết thúc sớm.”
Mạc Doãn “Ừ” một tiếng, rồi như không nhịn được lại hỏi tiếp: “Đến lúc đó liệu chúng ta có thể ra đi suôn sẻ không?”
Bùi Thanh ngước nhìn hắn.
Ánh mắt Mạc Doãn có chút lo lắng.
“Sao lại không suôn sẻ?”
Mạc Doãn hơi cúi đầu, “Lỡ như tổng giám đốc Bùi không đồng ý…”
“Ông ấy có quyền gì mà không đồng ý?”
Giọng điệu của Bùi Thanh lạnh ngắt.
Mạc Doãn không nói gì, duỗi tay về phía Bùi Thanh, Bùi Thanh nghiêng người để Mạc Doãn ôm y.
Mạc Doãn dựa mặt vào vai y, thì thầm: “Bùi Thanh, anh biết không, tôi rất muốn ở bên anh.”
Bùi Thanh trầm mặc một lát, mới thấp giọng “Ừm.”
Mạc Doãn mỉm cười, quay mặt lại hôn lên má Bùi Thanh, trong mắt hắn tràn ngập sự dịu dàng và quyến luyến khó tả, loại dịu dàng này đủ để làm tan chảy mọi thứ lạnh lùng và cứng rắn trong cơ thể Bùi Thanh.
Đôi mắt của Bùi Thanh cũng dịu đi, y chạm nhẹ vào môi Mạc Doãn, “Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ suôn sẻ.”
Bùi Thanh giúp Mạc Doãn tắm xong, lau khô người từ trên xuống dưới, đặt hắn lên giường, đắp chăn cho hắn, dùng ngón tay vuốt tóc cho hắn, hôn lên trán hắn nhẹ nói “chúc ngủ ngon”, sau đó mới không nhanh không chậm rời khỏi phòng Mạc Doãn.