Bùi Thanh đêm đó không rời đi mà ở lại phòng Mạc Doãn qua đêm.
Chuyện như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bọn họ đều là con trai, bình thường quan hệ rất tốt nên Bùi Cánh Hữu cũng không hỏi, sau bữa sáng ông có việc khác nên liền rời đi. Bùi Minh Sơ ngồi đối diện với hai người, vẻ mặt khó tả, nhưng nói tệ thì cũng không đúng lắm, chỉ bưng tách cà phê nhấp một ngụm.
Bùi Thanh đặt dao và nĩa xuống, Mạc Doãn cũng nhanh chóng làm theo.
Bùi Thanh không thèm nói tiếng nào mà đẩy luôn xe lăn của Mạc Doãn ra ngoài, Mạc Doãn cúi mặt xuống, như thể không dám nhìn Bùi Minh Sơ.
Sau khi hai người rời khỏi nhà ăn, Bùi Minh Sơ đặt tách cà phê xuống.
Chiếc tách sứ phát ra một tiếng “cạch”, đám người hầu run rẩy hít một hơi, sau đó mới nhận ra không khí trong nhà ăn hôm nay có vẻ cực kỳ lạnh lẽo.
Bùi Thanh đưa Mạc Doãn đến trường, hôn tạm biệt Mạc Doãn trên xe.
Mối quan hệ giữa hai người lại một lần nữa thay đổi, Mạc Doãn có thể cảm nhận được Bùi Thanh rất không muốn rời xa mình, đồng thời tính chiếm hữu còn dâng cao hơn trước rất nhiều.
Quả nhiên, Bùi Thanh nắm tay hắn, hôn dịu dàng lên từng ngón tay, ” Tan học tôi tới đón em.”
“Không cần đâu, anh bận nhiều việc quá.”
Bùi Thanh không tỏ ý kiến, xuống xe mở cửa cho hắn.
Thời tiết hôm nay lạnh hơn hôm qua, Mạc Doãn đang quàng chiếc khăn quàng cổ mà Bùi Thanh tặng cho hắn vào dịp Tết năm ngoái, lặng lẽ ngồi viết ghi chú trong lớp.
Phòng học nằm ở tầng 3, là một phòng học hình thang rộng, có hai cửa sổ chéo từ thấp lên cao, các dãy cửa sổ đón ánh nắng tràn vào lớp, chiếu lên mặt bàn rực rỡ và ấm áp. Mạc Doãn ngồi trong lớp ghi nguệch ngoạc trên mặt giấy, vẻ mặt lãnh đạm, bởi vì không có biểu cảm nên nhìn qua có chút hiền lành nhạt nhẽo, nhìn kỹ mới thấy đôi mắt hơi sưng to. Đột nhiên, hình như phát hiện được phía sau mình có một ánh mắt dò xét, hắn liền quay mặt lại nhìn vào cửa sau.
Bùi Minh Sơ mặc áo khoác sẫm màu, dáng người phong độ tao nhã, chắp tay đứng ở cửa sau của lớp học ở một vị trí rất khuất nên các giáo sư trong lớp không để ý, chỉ có Mạc Doãn nghiêng người lại mới nhìn thấy anh.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Mạc Doãn hoảng sợ cúi đầu xuống, tay run lên, đầu bút trượt một đường nghiêng thật dài.
Bùi Minh Sơ phảng phất nghe được tiếng trang giấy bị cào rách.
Mạc Doãn chú ý đến anh nhưng không hề nhìn anh, đầu càng cúi thấp hơn trước, nhưng bàn tay đang nghiêm túc ghi chép lại dừng lại ở phía xa, bất động như bị đóng băng.
Không biết đã qua bao lâu, có thể là ba phút, cũng có thể ngắn hơn, Mạc Doãn chậm rãi quay người lại.
Bùi Minh Sơ vẫn đứng tại chỗ, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt lại dịu dàng và sâu thẳm, nồng ấm hơn nhiều so với ánh nắng mùa thu ấm áp phía sau.
Ánh mắt Mạc Doãn tựa như hoàn toàn bị anh hấp dẫn, nhìn thẳng vào anh một lúc lâu mới chậm rãi quay mặt đi.
Lần này, hắn kiên trì cchẳng được bao lâu đã nhanh chóng quay lại.
Đến khi quay lại lần thứ ba, nhìn thấy Bùi Minh Sơ vẫn đứng ngoài cửa lớp, hắn mới đặt cây bút trong tay xuống.
Xe lăn được đẩy tới cửa sau của lớp học, Mạc Doãn cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh đến đây làm gì?”
Bùi Minh Sơ cúi xuống nhìn hai cái xoáy tóc trên đỉnh đầu hắn, nói: “Đón em tan học.”
Mạc Doãn nắm chặt tay vịn của xe lăn, giọng điệu cứng ngắc: “Bùi Thanh sẽ đến đón tôi.”
“Vậy nên anh mới đến sớm.”
“……”
Mạc Doãn ngẩng đầu lên, trên mặt có chút tức giận, Bùi Minh Sơ nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa: “Muốn nói chuyện riêng với em nữa.”
“Chúng ta… không có gì để nói…”
Vẻ mặt và giọng điệu của Mạc Doãn lại trầm xuống.
“Anh không nghĩ vậy.”
Mạc Doãn lại ngẩng đầu nhìn Bùi Minh Sơ, mím môi nói: “Anh đi đi, tôi không muốn nói chuyện với anh.”
Bùi Minh Sơ im lặng một lúc, hiền lành nói: “Nếu không muốn nói chuyện với anh thì sao lại ra đây?”
“Anh ——”
Gương mặt Mạc Doãn đỏ bừng, tựa như đang tức giận khó chịu, mi mắt vẫn còn hơi sưng lên, dáng vẻ khóc lóc hỗn loạn ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu Bùi Minh Sơ, anh hơi nghiêng người, dịu giọng nói: “Tiểu Doãn, đừng giận nữa mà, anh muốn nói chuyện vui vẻ với em, được không nào?” Vừa nói Bùi Minh Sơ vừa nhìn chăm chú vào Mạc Doãn, thật khó để từ chối sức mạnh của một người đàn ông luôn ôn hòa.
Mạc Doãn xấu hổ vặn vẹo khuôn mặt, hơi cau mày, rõ ràng là đang đắn đo khó xử. Bùi Minh Sơ kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng Mạc Doãn mới nhẹ nhàng nói “Được.”
Còn hơn nửa tiếng nữa mới tan học, Mạc Doãn quay lại thu dọn sách vở.
Đại học A tương đối tự do, các giáo sư thường phớt lờ những sinh viên ra vào lớp giữa chừng.
Mạc Doãn đẩy xe lăn của mình đến thang máy, Bùi Minh Sơ đi cùng hắn xuống cầu thang. Xuống đến dưới lầu, Bùi Minh Sơ đẩy xe lăn Mạc Doãn, Mạc Doãn cũng lặng lẽ buông tay điều khiển của mình ra để Bùi Minh Sơ đưa hắn đến một nơi vắng vẻ yên tĩnh.
Chiếc ghế dài dưới hai cây phong to lớn màu đỏ tươi phủ đầy lá phong, Bùi Minh Sơ phủi lá, dùng khăn tay lau mặt ghế rồi ngồi xuống, Mạc Doãn ở bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn về tòa nhà gạch đỏ cách đó không xa.
Bùi Minh Sơ bắt chéo một chân, đặt lòng bàn tay lên đầu gối, tư thế giống như khi ngồi trong thư phòng ở nhà, vai hơi nghiêng về phía Mạc Doãn, “Xin lỗi, anh đã làm tổn thương em.”
Mạc Doãn thờ ơ nhìn về phía trước.
Bùi Minh Sơ nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương và đau lòng.
Mạc Doãn bị anh nhìn một lúc thì không nhịn được nữa, quay đầu lại nói: “Xin đừng lúc nào cũng thương hại tôi như vậy.”
Bùi Minh Sơ sửng sốt.
Sắc mặt Mạc Doãn căng ra, hai tay siết chặt trên xe lăn, hiếm khi lộ ra bộ dáng mạnh mẽ và bình tĩnh trước mặt Bùi Minh Sơ, hắn nói: “Ngay từ đầu anh đã thương hại tôi rồi.”
“Trong mắt anh, tôi chỉ giống như mèo hoang, chó hoang bị thương trên đường phải không? Vì thương hại nên anh mới phá lệ quan tâm tôi, chứ thân phận và địa vị của chúng ta khác nhau vô cùng. Thực ra, dù anh không nói thì trong lòng tôi cũng hiểu rõ điều đó, cho nên anh không cần phải xin lỗi gì hết, anh chỉ nói thật lòng mình mà thôi, chỉ có tôi…” Mạc Doãn ngừng một lúc rồi nhìn thẳng vào Bùi Minh Sơ, “Anh không cần phải cảm thấy có lỗi, đừng nhắc lại nữa, tôi đã quên rồi.”
Bùi Minh Sơ lặng lẽ nhìn hắn, mặc dù vẻ mặt của Mạc Doãn không chút sơ hở, nhưng Bùi Minh Sơ vẫn nhận ra rằng hắn chỉ đang ép mình nói lời “tạm biệt” với anh.
Hắn đã quyết định từ bỏ.
Từ bỏ những suy nghĩ mà mình không nên có.
Lui về sau để hướng tới những điều tốt đẹp khác trong tương lai.
Có thể đưa ra quyết định như vậy một phần là nhờ sự dũng cảm và lòng tự trọng của bản thân Mạc Doãn, một phần là do anh đã kích thích hắn, khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
Bùi Minh Sơ nói: “Em thật sự buông tay được sao?”
Vẻ mặt Mạc Doãn có vẻ như rạn nứt trong giây lát, nhưng lại lập tức giả vờ thờ ơ, “Tôi và Bùi Thanh hiện giờ rất tốt đẹp.”
Trước đây, hắn chưa bao giờ nhắc đến Bùi Thanh trước mặt Bùi Minh Sơ.
Hiện tại lại như cố ý nhắc nhở chính mình.
“Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi rất hài lòng,” Mạc Doãn lẩm bẩm như tự nhủ, “Anh ấy sẽ chăm sóc tôi cả đời. Anh ấy không thương hại tôi, anh ấy… anh ấy thích tôi…”
Giọng nói của Mạc Doãn dần dần nhỏ lại, vẻ mặt cũng có chút hoang mang bối rối, thay vì nói là đang cố gắng thuyết phục Bùi Minh Sơ rút lui thì không bằng nói hắn đang thuyết phục chính bản thân mình đúng hơn.
Nhìn hắn như thế này, trong lòng Bùi Minh Sơ dâng lên một cảm thấy khó tả.
Anh cảm thấy như mình đang phá hủy thứ gì đó, và sự phá hủy này lại là một kiểu “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết.” Chính anh là người đã kích thích hắn, buộc hắn phải tự hủy hoại.
“Còn em thì sao?” Bùi Minh Sơ nhàn nhạt hỏi: “Em có thích cậu ta không?”
Mạc Doãn mấp máy môi, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn về phía trước, hầu kết khẽ lên xuống như muốn đáp lại, nhưng khi đến môi hắn, ngay cả một tiếng “ừ” đơn giản cũng không thể phát ra.
Một sự im lặng không thể diễn tả được lan truyền giữa hai người.
Một lúc sau, Mạc Doãn như đã lấy lại tinh thần, miễn cưỡng nhếch lên khóe miệng, thấp giọng hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến anh?”
Bùi Minh Sơ đặt hai tay lên đầu gối, ngón tay khẽ cong lại. Anh không giống Bùi Thanh, anh sẽ không hành động bốc đồng và sẽ không đưa ra quyết định trước khi cân nhắc mọi việc cẩn thận. Hôm nay anh đến trường để gặp Mạc Doãn là đã vi phạm quy tắc ứng xử thông thường của mình rồi.
Bởi vì anh thực sự lo lắng, không thể buông bỏ được Mạc Doãn.
Đây thực sự chỉ là vì đồng cảm thôi sao?
Nếu thực sự chỉ có vậy.
Những cảm giác kỳ lạ và nhịp tim đập dữ dội đó đến từ đâu?
Ánh mắt của Bùi Minh Sơ chuyên chú quá khiến Mạc Doãn dường như có chút không chịu nổi, vì thế hắn đẩy xe lăn rẽ sang con đường mòn.
Bùi Minh Sơ lặng lẽ nhìn bóng dáng gầy gò ngồi trên xe lăn ngày càng xa mình, một cảm giác mất mát mãnh liệt dâng lên trong lòng, chưa kịp suy nghĩ, anh đã buông đôi chân dài của mình xuống, bước về hướng Mạc Doãn rời đi.
Xe lăn dừng lại.
Mạc Doãn ngẩng đầu nhìn người cản đường mình, vẻ mặt vừa có chút bối rối, vừa có chút buồn bã.
Dường như hắn có chút không chịu nổi, khẽ cau mày nói: “Bùi Minh Sơ, xin anh đừng làm như vậy nữa được không?”
Bùi Minh Sơ cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt lướt từ đôi lông mày xinh đẹp đến chiếc mũi cao và đôi môi mỏng…
Mạc Doãn nhẹ quay mặt lại, tránh ánh mắt của anh.
Ánh mắt của Bùi Minh Sơ tập trung vào phần cổ lộ ra của hắn.
Bùi Minh Sơ cúi xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một bên cổ của Mạc Doãn, Mạc Doãn chậm phản ứng một lúc, sau đó mới chậm chạp dùng lòng bàn tay muộn màng che lấy một bên cổ mình, đó là nơi Bùi Thanh để lại dấu hôn sau gáy hắn đêm qua.
Bùi Minh Sơ quay mặt lại nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ dò hỏi nghiêm túc.
Mặt Mạc Doãn lúc đỏ lúc trắng, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Đây không phải chuyện của anh.”
Đồng hồ báo thức trên điện thoại trong túi chợt reo lên.
Mạc Doãn vội vàng cầm lấy điện thoại, hắn nhanh chóng nhìn Bùi Minh Sơ rồi bỏ tay xuống, “Bùi Thanh tới đón tôi, tôi đi đây.” Hắn liếc nhìn Bùi Minh Sơ, cứng nhắc nói, “Tôi không muốn Bùi Thanh biết anh đến tìm tôi.”
Cùng một loại lời nói nhưng giọng điệu hoàn toàn khác nhau.
Bùi Minh Sơ nhìn Mạc Doãn rời đi.
Gió thu vô cùng ảm đạm, hơi thở của mùa đông cũng dần dần len lỏi vào, cho nắng chói chang nhưng vẫn có cảm giác se lạnh.
Trong hành động Bùi Minh Sơ luôn là người quyết đoán, chưa bao giờ dùng thủ đoạn quanh co dơ bẩn, từ nhỏ đã rời khỏi cha mình để sống ở nước ngoài. Thêm vào đó, anh là một người thẳng thắng, thích là làm không hề đắn đo, chưa bao giờ ngược đãi mong muốn của chính mình. Nếu nói Bùi Thanh là kẻ chịu tội thì ngược lại, anh chưa bao giờ thua thiệt bất cứ ai.
Nhưng bây giờ, anh lại nợ Mạc Doãn.
Nợ hắn một trái tim chân thành, vốn đã đặt trước mặt anh nhưng lại vô tình bị chính tay anh bóp nát.
Không thể ổn định lại cảm xúc tích tụ trong lồng ngực, Bùi Minh Sơ lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt bình thản, vừa cảm thấy tâm tình phiền loạn, nhưng cũng cảm thấy tâm trạng này thật mới mẻ và chân thực đến mức khó có thể bỏ qua.
*
Mạc Doãn vừa nhìn thấy Bùi Thanh liền thấp thỏm kể lại: “Bùi Minh Sơ đến tìm tôi.”
Cả khuôn mặt của Bùi Thanh nháy mắt trầm xuống.
Mạc Doãn kéo tay áo y, cố gắng nói nhỏ nhẹ, “Anh ta nói chuyện kỳ lạ lắm, có cái tôi nghe hiểu được, nhưng có cái không hiểu gì hết. Bùi Thanh, rốt cuộc anh ta muốn gì?”
Bùi Thanh nói: “Mặc kệ anh ta đi.”
Mạc Doãn gật đầu, vẻ mặt vẫn còn lo lắng.
Bùi Thanh nắm chặt tay hắn, “Yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chuyện đã xảy ra rồi, rối rắm đúng sai cũng chẳng ích gì.
Vả lại những chuyện như đúng sai thực ra còn tùy thuộc vào việc bạn đang đánh giá từ góc độ của ai, đối với Bùi Minh Sơ, Mạc Doãn đã làm chuyện sai lầm, nhưng đối với Bùi Thanh, Mạc Doãn làm điều đó vì yêu y.
Bùi Thanh bình thản lái xe, so với vẻ bất an của Mạc Doãn, trông y như không có chuyện gì xảy ra, so với vẻ ngoài lạnh lùng và thờ ơ trước đây thậm chí còn ổn định và tự chủ hơn.
Mạc Doãn đã lâu không đến văn phòng của Bùi Thanh, sắc mặt của những người đứng ngoài văn phòng có chút thay đổi, lúc Mạc Doãn bước vào còn đụng mặt một số người trong nhóm Bùi Minh Sơ. Vừa thấy Mạc Doãn, ánh mắt của họ cũng thay đổi, Mạc Doãn cúi đầu né tránh, đến khi Bùi Thanh liếc nhìn một lượt, những người đó mới nhao nhao tản đi chỗ khác.
Sau khi cửa văn phòng đóng lại, Bùi Thanh ôm mặt Mạc Doãn hôn lên má hắn, hôn khắp nơi từ trán đến má, nơi nào cũng hôn một cái như để an ủi hắn. Mạc Doãn ngẩng đầu lên mỉm cười với y, nụ cười có chút gượng gạo.
Chuyện dự án hợp tác có thể là do hắn nhất thời bốc đồng, nhưng sau khi làm xong rồi thì có thể trong lòng sẽ rất hoảng sợ.
Bùi Thanh bảo Mạc Doãn ở bên cạnh mình chính là để hắn bình tĩnh lại.
Làm thì cũng đã làm rồi, cờ hạ rồi thì không rút lại được, không nên hối tiếc và không cần phải lo lắng.
Nói đi nói lại cũng do Bùi Minh Sơ sơ suất, không bao giờ đề phòng Mạc Doãn, nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Thanh lại cảm thấy khó chịu. Có câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, y là người ngoài cuộc có thể thấy rõ một điều, Bùi Minh Sơ quan tâm đến Mạc Doãn rất khác với những người còn lại.
Sắp có một cuộc họp khác, Bùi Thanh nói với Mạc Doãn: “Có việc thì cứ gọi điện cho tôi, tôi về ngay.”
Mạc Doãn ừ một tiếng, lưu luyến nắm tay Bùi Thanh, Bùi Thanh cũng nắm tay hắn mãi cho đến khi đứng dậy rời đi mới thôi.
Cửa phòng làm việc lại đóng lại, Mạc Doãn ngồi một lát, vươn tay cầm tập tài liệu mà Bùi Thanh đặt trên bàn lên.
Có tiếng gõ cửa, Mạc Doãn hỏi: “Ai vậy?”
Có người mở cửa bước vào, là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ rất uy nghiêm, nhìn thấy Mạc Doãn liền “Ơ” một tiếng, “Cậu Bùi không có ở đây ư?”
“Anh ấy đi họp rồi.”
“À, vậy để tôi vào trong đợi.”
Mạc Doãn gật đầu.
Người đàn ông bước vào văn phòng, đóng cửa lại, ngồi trên ghế sofa cách Mạc Doãn một khoảng.
Hai người đều im lặng, trong phòng làm việc rất yên tĩnh, ước chừng ba năm phút sau, người đàn ông trung niên mới nhịn không được mỉm cười nhìn Mạc Doãn, “Cậu thật sự rất bình tĩnh.”
Nếu không phải lúc trước Mạc Doãn chủ động liên lạc với ông ta, Trương Hoa Siêu sẽ cho rằng hai người là người xa lạ không quen không biết luôn ấy chứ.
Mạc Doãn cúi đầu lật giở tài liệu, “Tôi vốn là người rất kiên nhẫn, chẳng phải tổng giám đốc Trương đã biết điều đó rồi sao?”