“Thật ra thì khả năng hồi phục của con khá tốt đấy.”
Bác sĩ an ủi nói.
Mạc Doãn sờ đùi hắn.
Mềm mại và ấm áp.
Chẳng có cảm giác gì cả, như thể hắn đang chạm vào một khối thịt xa lạ không thuộc về mình.
Cảm giác này thật kỳ diệu, Mạc Doãn thậm chí còn muốn đâm vào chân mình một dao xem nó có thực sự tê liệt rồi hay không.
Sau cuộc họp báo, Bùi Cánh Hữu chuyển hắn đến một bệnh viện phục hồi chức năng tư nhân chuyên nghiệp, mời hẳn chuyên gia nước ngoài đến tư vấn, nhưng đã mấy tháng trôi qua mà vẫn không có kết quả khả quan.
Mạc Doãn mỉm cười nói: “Cám ơn.”
Hộ lý đẩy xe lăn ra ngoài, tin tức nóng hổi đã sớm tiêu tan, người trong bệnh viện hối hả đi lại, chẳng ai buồn liếc nhìn Mạc Doãn một cái.
Mọi thứ dường như đã trôi qua và thế giới vẫn vận hành như thường lệ.
Trong thang máy, một cậu nhóc đang cầm mô hình máy bay làm động tác bay vòng quanh, miệng thì “woo-woo”bắt chước âm thanh của động cơ, mê mải chơi đến mức vô tình đụng tay vào người bên cạnh khiến nhóc giật mình “a” một tiếng. Nhóc quay lại thì thấy đó là một anh trai đang ngồi trên xe lăn, vừa nãy nhóc mới chạm tay vào anh. Ánh mắt của nhóc tò mò rơi vào đôi chân buông thõng, bàn tay đặt trước ngực nhóc liền khẽ vỗ nhè nhẹ ra hiệu, nhóc nghe theo mẹ xin lỗi ngay: “Anh ơi, em xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
Thang máy đến lầu 3.
Cửa thang máy mở ra, nhóc cầm máy bay bước ra ngoài, trước khi đi còn ngoái lại nhìn lần nữa.
Anh trai ngồi trên xe lăn cũng nhìn nhóc, nhóc vẫy tay thân thiện, anh trai cũng mỉm cười với nhóc, nụ cười dịu dàng và tươi sáng.
Lúc đó là cuối thu, thời tiết bên ngoài bệnh viện nắng nhẹ, không một gợn mây, bầu trời trong xanh như một viên ngọc quý sáng ngời, Mạc Doãn đã lâu không ra ngoài ngắm ánh mặt trời. Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh nắng xuyên qua bụi cây cao, lung linh từng mảnh nhỏ rơi xuống mặt hắn, rất ấm áp, Mạc Doãn hơi nheo mắt, hít vào mùi thơm của cỏ cây, mơ hồ nghe thấy tiếng hót líu lo giòn giã của các loài chim.
Chiếc xe lăn khẽ rung lên như va phải đá, Mạc Doãn chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Mức độ hiện thực của thế giới này quả thực đáng sợ, mỗi một cái cây, mỗi một ngọn cỏ đều vô cùng sống động, khiến hắn càng ngày càng tò mò, nhân vật chính có thể chống đỡ một thế giới như vậy sẽ như thế nào.
Ban đầu hắn nghĩ đó sẽ là Bùi Cánh Hữu, nhưng ngày hôm đó sau khi gặp ông ta, hắn đã xác nhận rằng Bùi Cánh Hữu không phải là nhân vật chính, Bùi Cánh Hữu không có năng lượng mạnh mẽ đến như vậy.
Nếu cái gì cũng chưa biết và không có cái gọi là nhiệm vụ trói buộc, hắn cũng rất sẵn lòng vui vẻ thăm dò từ từ, xem như là đang khám phá một trò chơi mới, quá là thú vị!
Hộ lý đẩy thẳng Mạc Doãn đến bãi đậu xe, đi một đoạn xa thật xa, cuối cùng Mạc Doãn nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen sang trọng.
Chiếc xe kia sạch bóng không nhiễm một hạt bụi, lấp lóa phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời. Nó không đậu trong bãi đậu xe mà đậu dưới hàng cây bên cạnh, hộ lý đẩy Mạc Doãn về hướng chiếc xe đó.
Khi bọn họ còn cách khoảng mười mét, cửa ghế sau mở ra, có người bước xuống xe.
Ánh nắng nhuộm lên đầu người đàn ông một màu vàng đen, anh cúi đầu, dùng lòng bàn tay ấn vào gấu áo khoác, động tác bước xuống xe rất dứt khoát lưu loát, không hề có chút luộm thuộm nào. Anh đứng thẳng người, ánh mắt cũng hướng về phía Mạc Doãn.
Đây là lần đầu tiên Bùi Minh Sơ nhìn thấy Mạc Doãn bằng xương bằng thịt.
Anh du học ở nước ngoài, không quan tâm đến chuyện gia đình cho lắm, bên xứ người cũng rất kín tiếng, những người xung quanh không ai biết thân phận của anh, cũng không ai buôn chuyện với anh. Bùi Cánh Hữu lại càng ít khi bàn chuyện làm ăn kinh doanh với con trai của mình… Hôm trước khi anh trở về Trung Quốc mới biết ở công ty đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Anh không muốn bình luận thêm về mấy việc tẩy trắng và quan hệ công chúng của Bùi Cánh Hữu, chỉ khi nhìn thấy ảnh báo danh trường Không quân của Mạc Doãn mới nhíu mày một cái.
Mạc Doãn ở ngoài không giống trong ảnh chụp.
Trông trắng trẻo và gầy hơn trong ảnh, người đang ngồi trên xe lăn nên không nhìn ra được chiều cao 1,8 mét, chỉ có đôi vai thẳng tắp, mơ hồ có thể nhìn thấy chút phong thái trẻ trung trước đây.
Bây giờ Mạc Doãn gầy gò, xanh xao, khuôn mặt tuấn tú có chút u sầu, vẫn giống như một bệnh nhân.
Khi Bùi Minh Sơ đang nhìn Mạc Doãn, Mạc Doãn cũng đang quan sát Bùi Minh Sơ.
Bùi Minh Sơ có dung mạo ưa nhìn, dáng vẻ phong độ tao nhã, trên mặt không có biểu cảm gì, tạo cho người ta cảm giác dịu dàng ôn hòa nhưng không mấy dễ gần.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
Vấn đề là Mạc Doãn cảm giác được năng lượng mạnh mẽ.
Mạnh hơn năng lượng mà hắn đã cảm nhận được trong tất cả các thế giới nhiệm vụ trước đây!
Thêm vào đó cực kỳ ổn định, gần như ổn định một cách đáng sợ.
“Chào em,” Bùi Minh Sơ chủ động chào hỏi, khẽ cúi đầu nói: “Anh là Bùi Minh Sơ.”
Mạc Doãn im lặng nhìn người ta, không nói năng gì.
Bùi Minh Sơ không để ý đến chuyện hắn không trả lời mình, quay sang nói với hộ lý: “Cảm ơn, anh đã vất vả rồi.”
Hộ lý luôn mồm nói không vất vả chút nào hết, anh ta làm cho Hữu Thành được nhận lương gấp 5 lần, bây giờ còn ước gì có thể theo Mạc Doãn về nhà họ Bùi để tiếp tục chăm sóc hắn.
“Bây giờ lên xe phải không ạ?” Hộ lý ân cần hỏi, “Để tôi đỡ cậu ấy lên xe.”
Bùi Minh Sơ lại nhìn Mạc Doãn.
Mạc Doãn cúi đầu, Bùi Minh Sơ phát hiện hắn có hai cái xoáy tóc.
“Cảm ơn.”
Hộ lý đẩy xe lăn của Mạc Doãn sang bên cạnh xe, đặt tay dưới nách Mạc Doãn, miệng hô “một, hai, ba” rồi nhanh chóng dùng hết sức “chuyển” Mạc Doãn vào xe.
Bùi Minh Sơ đứng bên cạnh, nhìn động tác của người hộ lý cứ như đang ném một túi hàng nặng vậy, đôi mày vừa hơi nhíu, hộ lý đã gấp xe lăn lại rồi bỏ vào cốp xe.
Bùi Minh Sơ nhìn Mạc Doãn ngồi trong xe, Mạc Doãn chống bàn tay lên ghế da, chậm rãi nhích người điều chỉnh vị trí ngồi từng chút một để thân hình cong vẹo của hắn có thể ngồi thẳng, được một lúc thì chắc là không còn sức nữa, cánh tay cứ run rẩy mãi.
Bùi Minh Sơ đưa tay ra muốn giúp đỡ, nhưng vừa đưa tay ra, Mạc Doãn đã chặn tay anh lại.
Mạc Doãn dựa vào lưng ghế, ánh mắt đầy lo lắng và cảnh giác.
Bùi Minh Sơ nhẹ nhàng nói: “Để anh giúp em.”
“Không cần,” đây là câu đầu tiên Mạc Doãn nói với Bùi Minh Sơ, liền sau đó hắn cúi đầu nói: “Cảm ơn.”
Trong xe rất yên tĩnh, Bùi Minh Sơ ngồi bên cạnh Mạc Doãn, hai người không ai lên tiếng.
Kỹ thuật lái xe của tài xế quá mượt, một đường chạy êm ru, Mạc Doãn cúi đầu không nhúc nhích, Bùi Minh Sơ liếc mắt nhìn thấy đôi chân dài yếu ớt của hắn, trong lòng thở dài.
Nhà của gia đình họ Bùi nằm ở lưng chừng ngọn núi duy nhất trong thành phố, hai mặt tường bao quanh là những tảng đá gồ ghề tự nhiên, nhìn từ xa, phần thân chính trắng như tuyết của tòa nhà trông giống như một viên ngọc trai được khảm trên một chiếc nhẫn. Cánh cửa mở ra, tài xế lái xe vào, chạy thêm khoảng mười phút nữa thì xe dừng lại.
Trước cửa đã có người hầu đợi sẵn, tài xế vừa xuống xe vội vàng ra cửa sau mở cửa, Bùi Minh Sơ từ trong xe bước ra. Một người hầu khác cũng nhanh nhẹn lấy xe lăn xuống, chuẩn bị đón “cậu chủ” mới về nhà.
Còn hai người hầu khác thì tay chân lóng ngóng đứng bên cạnh không biết phải làm gì. Nhiệm vụ của họ là đỡ Mạc Doãn từ trong xe xuống xe lăn, nhưng Bùi Minh Sơ cứ đứng chặn cửa xe nên bọn họ không chen ngang qua được.
Bùi Minh Sơ đặt một tay lên cửa xe, cúi người nhìn vào trong, tay Mạc Doãn nắm chặt lấy ghế da, lặng lẽ nhìn anh.
Bùi Minh Sơ: “Chúng ta về nhà rồi.”
Vẻ mặt Mạc Doãn sửng sốt một lát, sau đó cúi đầu xuống.
“Anh đỡ em xuống xe nhé, được không?”
“……”
“Anh sợ bọn họ không có kinh nghiệm nên làm đau em.”
Mạc Doãn nhìn Bùi Minh Sơ, do dự: “Vậy anh có kinh nghiệm không?”
Giọng nói của Mạc Doãn tự nhiên có phần khàn khàn, khiến người nghe có cảm giác thô ráp nhưng cũng rất chân thực.
Bùi Minh Sơ mỉm cười: “Có chứ.”
Ánh mắt Mạc Doãn vẫn còn cảnh giác, Bùi Minh Sơ kiên nhẫn chờ đợi, bốn năm người hầu ngoài xe ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Tầm hai ba phút sau, Mạc Doãn có vẻ như nhượng bộ, hắn cúi đầu, chống tay dịch đến bên hông xe, sau đó ngẩng đầu nhìn Bùi Minh Sơ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Bùi Minh Sơ nhìn thấy sự bất lực cố chấp trong mắt Mạc Doãn, trong lòng thở dài nói: “Cẩn thận đầu nhé.”
Bùi Minh Sơ vòng một tay ra sau thắt lưng của Mạc Doãn. Eo của Mạc Doãn nhỏ gầy đến mức một bàn tay anh cũng có thể ôm trọn, trong lòng Bùi Minh Sơ lại thở dài một hơi. Từ lúc nhìn thấy Mạc Doãn đến giờ, dường như anh cứ thở dài suốt, “ôm anh nào.”
Mạc Doãn ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ mặt Bùi Minh Sơ ôn nhu nhẫn nại, không hề giả vờ đạo đức giả, thậm chí ánh mắt còn có chút cổ vũ hắn.
Mạc Doãn cúi đầu, vòng tay qua cổ anh.
Lồng ngực của Bùi Minh Sơ rộng dày vững rắn, tản ra mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu, cánh tay mạnh mẽ nâng lấy hắn, cẩn thận bế hắn ra khỏi xe.
Đám người hầu đang chờ đợi sửng sốt, người đang giữ xe lăn nhanh chóng đẩy xe lăn qua, Bùi Minh Sơ lắc đầu nói: “Vào trong đã rồi tính.”
Mạc Doãn nặng hơn so với Bùi Minh Sơ tưởng tượng.
Đây đúng là sức nặng của một người đàn ông trưởng thành, nhưng đôi chân lại buông thõng mềm như bông, yếu ớt trong tay anh, theo từng động tác lắc lư không thể kiểm soát.
Người hầu khiêng chiếc xe lăn lên bậc thang rồi đi theo hai người.
Vào đến đại sảnh rồi, Bùi Minh Sơ mới từ từ đặt Mạc Doãn xuống xe lăn khiến nó hơi nhúc nhích một chút, Mạc Doãn buông tay khỏi cổ anh, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo như vậy.”
Bùi Minh Sơ giơ tay lên, ra hiệu từ chối sự giúp đỡ của người hầu, tự mình đẩy Mạc Doãn về phía trước, “Phòng của em được dọn dẹp sạch sẽ rồi, để anh dẫn em đi xem.”
Căn phòng rất rộng, Mạc Doãn nhìn qua, trong đầu ước chừng khoảng 70 đến 80 mét vuông, bên trong có một chiếc giường lớn, trên tường treo một bức tranh sơn dầu, hai bên có hai cửa sổ dài sát đất. Rèm cửa tối màu được kéo cao lên đón ánh nắng mặt trời rực rỡ, bên trái có một cánh cửa nhỏ, có vẻ là phòng tắm. Trong phòng chẳng có mấy đồ trang trí, ngược lại rất đơn giản để xe lăn có thể di chuyển khắp nơi một cách thuận lợi.
Bùi Minh Sơ đẩy Mạc Doãn đến bên cửa sổ, lúc này Mạc Doãn mới nhận ra căn phòng của mình hướng ra vườn, trong khu vườn tràn ngập một biển hoa trắng như tuyết cực kỳ quyến rũ, khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
“Chính thức giới thiệu với em, anh là Bùi Minh Sơ,” Bùi Minh Sơ đưa tay về phía hắn, “Từ giờ trở đi anh sẽ là anh trai của em.”
Mạc Doãn nhìn vào tay anh, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Bùi chưa nói với anh à?”
“Nói cái gì?”
“Nhận con nuôi chỉ cách nói để đối phó với bên ngoài thôi,” Mạc Doãn hết sức thờ ơ, “Ông ấy không nhận nuôi tôi thật đâu.”
Bùi Minh Sơ đương nhiên biết Bùi Cánh Hữu chưa làm thủ tục nhận con nuôi chính thức, Mạc Doãn cũng chưa được nhập tịch.
Anh quỳ xuống, nhìn ngang hàng với Mạc Doãn: “Em có muốn nhập tịch không?”
Mạc Doãn nắm chặt lấy xe lăn, sắc mặt tái nhợt: “Không muốn.”
*
Trước mặt Bùi Cánh Hữu hắn tỏ ra tuyệt vọng đến cực độ, nói rằng mình không còn gia đình nữa, trên thế giới này cũng không có gì đáng phải lưu luyến, không cần ông ta phải bồi thường.
Hắn đã quá quen thuộc với việc thể hiện những loại cảm xúc như thế này rồi, chỉ cần bắt chước biểu cảm của các nhân vật chính đã từng bị hắn chà đạp là xong.
Bùi Cánh Hữu suy nghĩ hồi lâu: “Con trai, con có muốn đến nhà ta không? Ta có thể chăm sóc cho con, nhận con làm con nuôi.”
“Không,” Mạc Doãn lập tức từ chối, “Tôi không hận thù gì ông, nhưng tôi cũng không muốn làm con trai của ông.”
Hắn dứt khoát từ chối như vậy càng khiến Bùi Cánh Hữu quyết tâm nhận nuôi hắn.
Mục đích của Bùi Cánh Hữu là đầu tiên cứ tiệt trừ cái ý niệm muốn chết của Mạc Doãn trước đã. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, nếu Mạc Doãn mà nhảy lầu thật thì loại bê bối kiểu này chắc chắn sẽ gây ra thiệt hại nặng nề cho công ty. Người khác không biết nhưng trong lòng ông là rõ ràng nhất. Mấy năm nay hiệu quả kinh doanh và lợi nhuận công ty ngày càng đi xuống, nội bộ công ty sớm đã lủng củng, chỉ là lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, miễn cưỡng có thể tô vẽ đẹp đẽ trong báo cáo tài chính mà thôi.
Suy cho cùng, Bùi Cánh Hữu cũng đã mấy mươi năm từng trải, hết nhắc đến tình lại viện đến lý, cuối cùng thành công thuyết phục Mạc Doãn nghe theo mình.
Bùi Cánh Hữu hứa sẽ chăm cuộc sống của Mạc Doãn, cho đến khi Mạc Doãn hoàn thành xuất sắc việc học và có thể sống tự lập mới thôi.
“Để tránh những rắc rối không đáng có, ta sẽ nói với bên ngoài là nhận nuôi con, có được không?”
Mạc Doãn cúi đầu chẳng nói gì.
Bàn tay Bùi Cánh Hữu vuốt ve gáy hắn, “Con của ta, để ta thay cha mẹ con chăm sóc con, cho con một mái nhà.”
Lời đề nghị rất tốt đẹp, rơi chính xác vào cái bẫy mà hắn đã sắp đặt.
*
“Không muốn thôi vậy,” Bùi Minh Sơ vẫn giữ nụ cười phòng độ, “Trong thời gian ở đây nếu có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói với anh.”
Mạc Doãn im lặng.
Bùi Minh Sơ muốn chạm vào tóc của Mạc Doãn, nhưng ngần ngừ một hồi cuối cùng lại thôi. Anh đối xử với Mạc Doãn như đối xử với một con mèo hoang từng bị con người làm tổn thương, thật cẩn thận, chậm rãi chờ ngày hắn mở lòng đón nhận mình.
Bùi Minh Sơ đứng dậy: “Em làm quen với phòng một chút đi, anh ra ngoài trước.” Anh chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn trà bên cạnh, “Cần gì thì cứ nhấn số 0.”
Mạc Doãn vẫn không lên tiếng, Bùi Minh Sơ quay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó lập tức gọi quản gia, hỏi khẽ: “Sao cửa vẫn chưa thay?”
“Thay đổi? Cậu chủ, ý của cậu là…”
Bùi Minh Sơ dẫn ông ta đến cửa.
Bậc thang trước cửa là loại từng bậc một, hoa văn của đá rất đặc biệt, vừa rồi Bùi Minh Sơ ẵm Mạc Doãn bước lên những bậc thang này.
“Xây thêm một lối đi không có rào cản bên cạnh.”
Quản gia giờ mới hiểu ra, lập tức lúng túng nói: “Ông chủ không dặn dò…”
“Chắc là cha tôi quên, bây giờ ông gọi người tới làm liền đi.”
“Vâng, tôi gọi công nhân tới ngay đây ạ.”
“Vất vả cho ông rồi.”
Bùi Minh Sơ liếc nhìn sân trước, nhà của họ Bùi là do mẹ Bùi thiết kế, ngoài phần đường dành riêng cho xe ra, phần lớn vỉa hè được lát bằng đá, màu sắc và hình dáng của những viên đá đó rất đẹp, bề mặt được đánh bóng đến sáng loáng, người bình thường đi trên đó cơ bản chẳng cảm thấy gì, nhưng nếu là xe lăn thì việc di chuyển sẽ rất khó khăn.
Nhà của họ Bùi đã được xây dựng hơn ba mươi năm, mỗi một gốc cây ngọn cỏ đều được chăm sóc rất tốt, gần như không có gì thay đổi, tựa như nữ chủ nhà vẫn đang chăm sóc rất tốt cho ngôi nhà thân yêu của mình.
Ánh mắt Bùi Minh Sơ dịu lại, nhẹ nhàng thở dài.
Mạc Doãn ở lì trong phòng đến tận tối, đến khi người hầu gõ cửa mời hắn ra ngoài ăn tối, Mạc Doãn mới trả lời rồi đẩy xe lăn ra ngoài. Người hầu muốn đẩy xe lăn giúp hắn, nhưng Mạc Doãn từ chối, “Để tôi tự làm.”
Người hầu không còn cách nào khác đành phải dẫn đường.
Mạc Doãn đẩy xe lăn đi theo người hầu. Thiết kế nội thất trong nhà Bùi rất xa hoa tinh xảo, cảm giác rất đầy đủ sang trọng nhưng chẳng có chút hơi người.
Người hầu đi phía trước đột nhiên dừng lại.
Mạc Doãn cũng dừng xe lăn lại.
“Cậu hai.”
Mạc Doãn nghe nói người hầu cung kính nói.
Sau đó hắn nghe thấy một tiếng “ừm” lười biếng, người hầu nhanh chóng tránh sang một bên, để lộ Mạc Doãn nãy giờ bị che khuất.
Đối phương có thân hình và vóc dáng tương tự như Bùi Minh Sơ, nhưng khuôn mặt lại không giống lắm, trông thanh tú tinh xảo, ngũ quan có chút hỗn tạp, khác với vẻ quý phái nội liễm của Bùi Minh Sơ, người này thiếu điều như viết hai chữ kiêu ngạo trên mặt mình.
Y lạnh lùng liếc nhìn Mạc Doãn, chớp nhoáng như liếc nhìn một hạt bụi rơi, hai tay đút vào túi quần, không thèm chào hỏi tiếng nào đã quay người đi luôn.
Người hầu có chút xấu hổ, đợi y đi khuất rồi mới dám thì thào với Mạc Doãn: “Đó là cậu hai của bọn tôi.”
Mạc Doãn có quan tâm y là cậu chủ thứ mấy đâu, điều khiến hắn kinh ngạc chính là trên người người này cũng có một nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Lẽ nào thế giới này đồng thời có đến hai nguồn năng lượng chống đỡ?! Có hai nhân vật chính ư?!
Lúc cả nhà ngồi vào bàn ăn tối, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn.
Bùi Cánh Hữu ngồi ở giữa, hai bên trái phải là hai người con trai. Ông nhìn Mạc Doãn cười khà khà rồi giới thiệu lần lượt, Bùi Minh Sơ, người mà Mạc Doãn đã biết, và người còn lại, Bùi Thanh.
Bùi Minh Sơ nhìn hắn hiền hòa: “Ăn nhiều một chút.”
Bùi Thanh cúi đầu cắm cúi lùa cơm, y không chỉ thờ ơ với Mạc Doãn, mà còn lạnh lùng luôn với anh trai và cha mình.
Hai người một trái một phải hoàn toàn khác nhau, thế nhưng đều tỏa ra năng lượng mạnh mẽ như nhau.
Thật là một sự bất ngờ ngoài ý muốn.
Mạc Doãn suy tư một lát, cầm đũa lên, nhẹ nhàng nói với Bùi Minh Sơ: “Cảm ơn.”
Được rồi, hắn sẽ “ăn nhiều thêm một chút”.
Còn Bùi Cánh Hữu nói muốn “cho hắn một mái nhà” ư?
Lòng tốt khó mà từ chối, vậy thì cùng chết hết đi.