Rate this post

Trong lều, lính canh dời một chiếc ghế dựa để Mạc Doãn ngồi đối diện với Hạ Huyên sau án thư.

Mạc Doãn biết vừa rồi Hạ Huyên đã tránh sang một bên xem náo nhiệt, đây chính là khảo nghiệm của Hạ Huyên đối với hắn, là cách duy nhất để hắn có được lòng tin và sự tôn trọng của Hạ Huyên.

Để lập uy trong quân, đây mới chỉ là bước đầu tiên. Chờ đến sau này, khi binh lính chỉ công nhận quân sư chứ không nhận tướng quân, không biết Hạ Huyên sẽ nghĩ thế nào?

“Chuyện ta giao cho ngươi đã có ý tưởng gì chưa?” Hạ Huyên hỏi, sắc mặt và giọng điệu bình thường. Lúc hai người gặp nhau ở Dung Thành, y ngưỡng mộ võ nghệ, lòng dũng cảm, trí tuệ và tình nghĩa giữa hắn cùng người dân Dung Thành. Hôm nay Mạc Doãn lại thể hiện tài thiện xạ điêu luyện của mình trên trường bắn, Hạ Huyên làm sao có thể không ngưỡng mộ tán thưởng hắn? Chỉ là sự thưởng thức này chỉ giới hạn trong phạm vi giữa Hạ Tàng Phong và Mạc Tử Quy chứ không phải giữa cấp trên và cấp dưới.

Hai ngày nay Mạc Doãn ở trong lều nghỉ ngơi. Đêm đó một chọi được trăm là nhờ hắn cố hết sức, thân thể này không chịu nổi trận chiến kịch liệt như vậy, cho dù có sự hỗ trợ của tinh thần lực cũng vẫn quá miễn cưỡng. Nghỉ ngơi ở Dung Thành một thời gian dài vẫn chưa hoàn toàn bình phục, giờ lại cưỡi ngựa lao về quân doanh, cơ thể này thực sự kiệt sức lắm rồi.

Thế giới này bất công quá mà! Thân thể mà hắn nhận được lúc nào cũng có khuyết điểm, ngược lại nhân vật chính thì cao lớn vạm vỡ, là kiểu người một quyền có thể đấm chết một con trâu.

Bất kể chân tướng của thế giới này là gì, được xây dựng như thế nào và ai là người đứng đằng sau màn, Mạc Doãn vẫn chắc chắn một điều rằng —— hắn thật lòng thật dạ muốn giết chết nhân vật chính.

Mạc Doãn nói: “Không có.”

Mạc Doãn trả lời đơn giản dứt khoát, không hề chút xấu hổ, Hạ Huyên nhếch môi, nhưng trên mặt không hề có ý cười. Khuôn mặt y uy nghiêm, chỉ mới hai mươi nhưng tính khí không hề trẻ trung ngây thơ như thanh niên, ngược lại toát ra khí tức áp bức. “Chuyện thiếu lương thực này quả thật rất khó giải quyết.” Không hề cố tình làm Mạc Doãn khó xử.

Mạc Doãn thầm nghĩ da mặt Hạ Huyên cũng không dày lắm.

Thế giới cổ đại này có thể dựa theo lịch sử của các nền văn minh cổ đại để làm tài liệu tham khảo. Ở nền văn minh cổ đại, năng suất kém phát triển, các loại cây trồng khan hiếm và chưa phát minh ra phân bón, vấn đề lương thực chính là vấn đề nan giải muôn thuở của nền văn minh cổ. Cứ nhìn vào sự sụp đổ của các triều đại và thế hệ mà xem, nguyên nhân chỉ xoay quanh hai vấn đề trong và ngoài, hoặc là do chính mình gây ra, hoặc là bị kẻ thù ngoại xâm xâm lược. Nhưng hai loại diệt vong này đều không thể thoát khỏi hai chữ “lương thực”. Có câu “Dân dĩ thực vi thiên”, ăn không đủ no, người liền sẽ biến thành dã thú, đã là dã thú thì sẽ không chấp nhận cái gọi là cấp bậc thống trị, một bầy sói đói khát cũng sẽ dám giương nanh múa vuốt cấu xé hổ dữ.

Vì vậy, vấn đề mà Hạ Huyên giao cho hắn chính là bài toán khó cuối cùng của nền văn minh cổ đại, hiện tại còn rất cấp bách. Dựa vào phán đoán của hắn về sức mạnh của thế giới này, chỉ khi hắn có được một nửa tinh thần lực của bản thể mình, hắn mới có thể điều khiển hô mưa gọi gió, biến cát thành vàng. Nhưng những thứ cảm giác đổi trắng thay đen, phóng to thu nhỏ quá dễ dàng đó Mạc Doãn đã sớm trải nghiệm trong những thế giới giả tạo trước đó rồi, rất là nhàm chán.

Hạ Huyên ném cho hắn một vấn đề nan giải như vậy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chỉ là muốn ra oai phủ đầu với hắn mà thôi.

“Tướng quân có ý tưởng gì không?” Mạc Doãn hỏi.

Hạ Huyên hai mắc sáng rực, đáp: “Không có.”

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau mỉm cười, trong nụ cười có chút bất đắc dĩ và nhẹ nhõm.

Hạ Huyên cười xong thì môi lại mím lại: “Tuy rằng bá tánh thiếu lương thực, nhưng dù bất cứ thế nào thì trong quân cũng không thể đụng đến lương thảo.”

Mạc Doãn nói: “Lương thảo trong quân cũng không dư dả phải không.”

Hạ Huyên ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh ngắt.

Mạc Doãn giả vờ không để ý tới, lãnh đạm tiếp lời: “Mấy ngày nay mặc dù ở trong lều, nhưng ta biết rất rõ tình hình trong quân. Tướng quân không cần phải giấu ta.”

Hạ Huyên vẫn không đáp, nghiêng mặt về phía khác, bên dưới đường cong quai hàm săn chắc lún phún mọc vài sợi râu nhạt màu tựa lông tơ. Mạc Doãn sờ cằm, nói: “Trước mắt khó giải quyết, nhưng về lâu về dài cũng không phải là việc khó.”

Hạ Huyên quay mặt lại, lần nữa hướng ánh mắt về phía Mạc Doãn.

“Nơi này nhiều gió và cát, chỉ có mảnh đất nhỏ thích hợp trồng trọt mới có thể trồng lương thực. Địa hình và môi trường của Dung Thành tốt hơn nên mới sung túc và đông người, nhưng nếu có thể trồng lương thực trên cát thì tình huống sẽ rất khác. Việc thiếu lương thực mặc dù trước mắt không thể giải quyết, nhưng đợi qua mùa xuân, đến mùa hè này chúng ta sẽ không cần lo lắng nữa.”

Hạ Huyên lẳng lặng nhìn Mạc Doãn.

Những gì Mạc Doãn nói gần như khiến người ta phải kinh hãi.

Trồng thực phẩm trên cát ư?

Ở cái nơi lạnh giá nghèo khổ này, nơi mà ngay cả rễ cỏ cũng không mọc được thì làm cách nào để trồng lương thực kia chứ? Mà cho dù trồng được thì đã sao, sa mạc thiếu nước trầm trọng, trồng được rồi cũng chẳng biết lấy nước đâu ra mà tưới! Nếu có thể trồng được lương thực thì các thành biên giới còn cần phải cầu xin triều đình giúp đỡ làm gì?

Đúng là bắn chính xác mà không cần nhìn thì rất lợi hại đấy, nhưng nếu tai nghe thính nhạy, biết lắng nghe gió để xác định phương hướng và có kỹ năng bắn cung vững chắc thì không phải là không thể làm được. Năm 12 tuổi y cũng có thể bịt mắt bắn tên nên chẳng có gì lạ. Nhưng chuyện gieo hạt vào cát, trồng thực phẩm trong sa mạc không phải là thứ mà cái gọi là thiên phú luyện tập có thể làm được.

Mạc Doãn chắp tay đứng dậy: “Nếu tướng quân tin tưởng Tử Quy thì cứ giao việc này để ta làm đi.” Nói xong, không đợi Hạ Huyên trả lời đã quay người rời khỏi lều.

Đúng là hắn không có đủ tinh thần lực để điều khiển thiên nhiên và tạo ra một thứ gì đó mới mẻ kỳ lạ trong thế giới này, nhưng tia tinh thần lực đó cũng đã mang đến những kiến ​​thức mà bản thể hắn sở hữu vượt qua thời đại này. Vấn đề lương thực đã sớm được giải quyết trong lịch sử của người tự nhiên, không giống như ở thế giới trước, nơi mà hắn gần như ở trong trạng thái bị kiểm soát hoàn toàn, và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phát triển các kỹ năng mới. Thế nhưng, kỹ năng mới đó cũng là một con dao hai lưỡi, mặc dù khiến hai anh em nhà Bùi ăn hành không ít nhưng cuối cùng cũng trở thành nơi chống đỡ sức mạnh của họ.

Mạc Doãn lắc đầu đi ra ngoài, ở thế giới này hắn tuyệt đối sẽ không tự bê đá đập vào chân mình nữa. Chỉ cần một tia tinh thần lực yếu ớt của hắn cũng để cạnh tranh với hào quang nhân vật chính của Hạ Huyên rồi.

Mới bước được hai bước, Mạc Doãn đã bị chặn lại.

Lần này vẫn là mấy binh lính ở trường bắn vừa nãy, bọn họ đã mặc quân phục chỉnh tề, cung kính xếp hàng: “Vừa rồi không biết chính tiên sinh là người giải vây cho Dung Thành, chúng ta đã đắc tội với ngài, mong tiên sinh thứ tội.”

Mạc Doãn rời khỏi trường bắn bỏ lại một đám người kinh ngạc thẫn thờ, mãi đến khi Mạc Doãn mất tăm mất dạng hoàn toàn, bọn họ vẫn chưa lấy lại tinh thần, mãi một hồi lâu mới tỉnh hồn, lúc này mới lập tức lôi kéo Lý Viễn hỏi thăm. Ai cũng đều muốn biết người này là thần thánh phương nào, cao nhân từ đâu tới? Kỹ năng độc đáo này thực sự bọn họ chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe nói đến. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, họ sẽ không bao giờ tin rằng trên thế gian này lại có một tay thiện xạ như vậy.

Lý Viễn cũng sửng sốt mất cả hồn vía, đến lúc tỉnh táo đã bị đám người vây quanh, không ngừng hỏi này hỏi nọ. Hắn ta nghĩ hôm nay Mạc Doãn cực kỳ nổi bật ở trường bắn rồi nên không có ý định che giấu thân phận nữa, thế là một năm một mười đem chuyện hắn ta đã chứng kiến cảnh Mạc Doãn dẫn người dân Dung Thành đặt bẫy giết chết lũ mọi rợ ở ngoài thành như thế nào cho mọi người biết.

“Mạc tiên sinh nhìn thì yếu đuối nhưng thực ra kiếm pháp cực kỳ xuất thần nhập hóa, chỉ một thân một mình, tay cầm trường kiếm, ngựa đạp trên lửa đỏ, giết địch như quỷ thần. Lũ mọi rợ kéo tới trả thù, ngài ấy lấy một địch trăm cũng không rơi xuống thế hạ phong.”

Nếu là mấy ngày trước, nếu Lý Viễn nói với mọi người rằng cái tên nhìn như ma ốm vừa mới gia nhập quân doanh kia có thể giết cả trăm mọi rợ thì chắc cả đám sẽ phá ra cười đến rụng răng mất. Nhưng hôm nay Mạc Doãn hiển lộ tài năng trên trường bắn, mọi người đều không dám nghi, vừa nơm nớp lo sợ lại vừa bội phục không thôi: “Chúng ta thật là có mắt mà không tròng.” Sau đó mới vội vội vàng vàng chạy đến xin lỗi Mạc Doãn.

Mạc Doãn nói: “Các ngươi đắc tội ta chuyện gì?”

Tên lính nói nhăng nói cuộc lúc đó đỏ mặt, cho là Mạc Doãn đang muốn tính sổ với mình để đòi lại mặt mũi nên vội vàng khom lưng xấu hổ nói: “Ta không nên nói tiên sinh là nữ nhân…”

“Ngươi nhìn nhầm không nhận ra nam nữ, cho nên không đắc tội ta.”

Tên lính ngẩng đầu lên, mặt đỏ đến tím đen: “Ta sai rồi, ta có mắt không tròng, miệng chó không mọc được ngà voi, tiên sinh tha thứ cho ta đi mà.”

Nói tới nước này rồi, nếu Mạc Doãn không chịu tha thứ thì quá mất phong độ, hắn thản nhiên nói: “Ngươi đã biết ta giải vây Dung Thành, vậy ngươi có biết lúc đó chúng ta đã bắt được bao nhiêu tên còn sống không?”

“Ta biết, mọi rợ hung hãn xảo trá, bắt kẻ sống sót cực kỳ khó, tiên sinh thực sự rất lợi hại.”

“Ngày ấy cho dù bị hành hình trước mặt mọi người, lũ mọi rợ vẫn giữ bộ mặt hung ác, không ngừng la hét chửi bới, không ai dám hạ nhát đao đầu tiên. Ngươi đoán xem cuối cùng ai là người ra tay đầu tiên?”

Tên lính đoán Mạc Doãn muốn “khoe khoang” thành tích của mình nên biết ý vỗ mông ngựa ngay: “Đương nhiên là ngài rồi.”

“Sai rồi,” Mạc Doãn nói, “Là một nữ nhân.”

“……”

Sắc mặt người lính càng lúc càng đỏ, mấy tên lính hùa theo cũng tỏ ra xấu hổ.

“Ngươi nói ngươi lầm tưởng ta là nữ nhân, ta cũng không hề tức giận. Dũng khí giết địch thì sao có thể phân biệt nam nữ?” Mạc Doãn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo như băng quét qua khuôn mặt từng người một: “Canh giữ biên giới khó khăn như vậy mà các ngươi còn có tâm tư dùng chuyện nam nữ để sỉ nhục người khác, chứng minh ngày thường các ngươi thao luyện vẫn chưa đủ, ngươi tên là gì?”

“…Chu Dũng.”

“Ta nhớ rồi,” Mạc Doãn quay người đi, “Từ nay về sau ta yêu cầu ngươi không cần để ý chuyện gì khác, chỉ cần nhớ rõ một điều thôi.”

Nhưng điều gì thì Mạc Doãn không nói, chỉ nhẹ nhàng đi lướt qua đám người, dưới vạt áo tung bay, tựa như còn lưu lại luồng hơi thở lạnh lẽo khiến lòng người run rẩy.

Mấy ngày tiếp theo, Mạc Doãn lại trốn trong lều, lần này trong quân không dám ý kiến hắn là “ăn không ngồi rồi” nữa. Sau khi binh lính thao luyện xong đều âm thầm suy đoán, chẳng lẽ vị cao thủ này ẩn núp trong lều để nghiên cứu kỳ binh dị pháp gì chăng?

Lý Viễn hàng ngày đem cơm nước và những thứ Mạc Doãn yêu cầu đến cho hắn, đồng thời cũng báo cáo lại với Hạ Huyên rằng Mạc Doãn đang đào cát trong lều để trồng ngũ cốc.

Hạ Huyên nghe xong, không biết nên vui hay tức giận, chỉ nói với Lý Viễn: “Hầu hạ cho tốt.”

Trồng lương thực trên cát nghe có vẻ ghê gớm đấy, nhưng Hạ Huyên biết Mạc Doãn không phải là kẻ thích khoe khoang khoác lác. Người này rốt cuộc là ai? Võ nghệ cao cường, tinh thông kiếm pháp, có tài bắn cung, biết bài binh bố trận, cũng rất có tài văn chương, thế gian có người hoàn hảo như vậy lại chỉ muốn làm thương nhân ư? Một nhân vật như vậy lại bị mọi rợ tàn sát giết hết cả nhà? Điều này nghe quá sức mâu thuẫn.