Rate this post

Một khoảng im lặng bao trùm lên bầu không khí xung quanh hai người, thời gian như lắng đọng tại nơi đây. Ngay giây phút này, thứ duy nhất Diệp Khiêm nghe thấy chỉ có tiếng hít thở nặng nề nghèn nghẹn của Hứa Ngụy. Người đàn ông đĩnh đạc ấy, từ trước đến nay vốn luôn giữ một phong thái vững vàng cứng rắn, vậy mà giờ lại phủ phục ở trước mặt cậu khóc thầm. Không có gào thét, không có nức nở, cũng chẳng có bất kỳ loại âm thanh vỡ vụn nào phát ra. Chỉ có tấm lưng trần đang run lên nhè nhẹ và những giọt lệ nóng ẩm thẩm thấu qua da thịt cậu là minh chứng rõ ràng cho nỗi thống khổ đang trào dâng trong gã.

Phải mất một lúc lâu sau đó Hứa Ngụy mới lấy lại bình tĩnh mà ngẩng đầu đối diện với Diệp Khiêm. Vẫn là khuôn mặt cương nghị nghiêm túc đến mức lạnh tanh không biểu hiện ra một tia cảm xúc nào, thế nhưng trong đôi mắt đan phượng hẹp dài lại ẩn giấu quá nhiều loại tâm tình phức tạp. Là dằn vặt khôn nguôi cũng là yêu thương mãnh liệt chẳng thể diễn tả hết bằng lời. Tất cả chồng chéo đan xen lẫn nhau dệt thành một tấm lưới dày thủy chung khóa chặt lấy hình bóng của thiếu niên trước mặt. Đời này của gã bất cần đúng sai chỉ cần mỗi cậu. Không yêu cũng được, chỉ cần hận thôi cũng đã đủ lắm rồi.

 Còn hận nghĩa là còn để tâm, như thế thì vẫn tốt hơn là thờ ơ chẳng thèm nhìn đến.

“Ngâm mình lâu quá rất dễ bị cảm.”

 Hứa Ngụy thấp giọng nhắc nhở. Có chút lúng túng đứng dậy chộp lấy tấm khăn bông cỡ lớn, vụng về bao bọc kín kẽ thân thể xích lõa của Diệp Khiêm.

Thấy cậu không phản kháng, gã liền đánh bạo mà bế thốc người lên, cất bước đi ra khỏi phòng tắm. Cẩn thận đặt Diệp Khiêm ngồi xuống ghế sofa. Hứa Ngụy lại tất bật mở cửa tủ quần áo tìm một bộ đồ thun đơn giản thoải mái rồi đích thân mặc vào cho cậu.

Trong suốt quá trình Diệp Khiêm vẫn giữ nguyên trạng thái chết lặng, hoàn toàn để yên cho Hứa Ngụy tùy ý an bày. Cái sự ngại ngùng hay chống đối gì đó ở thời điểm này đã trở nên vô nghĩa. Cậu có còn gì đâu mà gìn giữ cho tốn công. Kể cả tôn nghiêm hay liêm sỉ đều bị hủy hoại đến mức nát bét cả rồi.

Diệp Khiêm nhếch môi cười cay đắng, nụ cười ấy méo mó vặn vẹo đến đáng thương.

Một bàn tay to lớn mang theo hơi ấm nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cậu. Giọng nói trầm khàn từ tốn của Hứa Ngụy chậm rãi vang lên:

“Khiêm! Em khóc đi, chứ đừng cười như thế.”

“Khóc thì được gì?”

Diệp Khiêm khẽ nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt gã. Trong đôi con ngươi nhạt màu chỉ có một mảnh tình hờ hững rỗng tuếch đến vô hồn.

Không đợi đối phương trả lời, Diệp Khiêm đã cay nghiệt lên án.

“Tôi khóc sẽ có người cứu tôi sao? Tôi khóc thì chú sẽ không cưỡng ép tôi sao? Hay chỉ cần tôi khóc thì thế giới này sẽ đối xử với tôi tốt hơn một chút?”

“Ha…!”

“Đếch có!…nước mắt của tôi nó chẳng đáng một xu nào cả!”

Hứa Ngụy nghe cậu nói mà ruột gan như thắt lại, gã hổ thẹn cúi gầm mặt xuống, muốn nói gì đó để an ủi đối phương nhưng rồi lại chẳng biết phải nói gì cho đúng lí hợp tình.

“Em khóc, tôi sẽ dỗ.”

” Thôi nào, đừng nói chuyện nghe buồn nôn như thế.” Diệp Khiêm gạt phắt bàn tay đang vò loạn tóc cậu. Ánh mắt lạnh đến thấu xương mà gằn từng chữ:

“Chúng ta lăn giường xong rồi, chú cũng thỏa mãn rồi. Đừng có trưng cái bộ mặt này ra, sự thâm tình của chú chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

“Ghê tởm?” Hứa Ngụy khô khốc lặp lại lời của Diệp Khiêm. Đầu quả tim như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến thay nhau gặm cắn. Đau đến điếng người. Gã cứng đờ ngồi ở đó, chẳng khác gì một con robot hết pin.

Diệp Khiêm thu hết phản ứng của gã vào đáy mắt, trong lòng lại càng thêm phần khó chịu bức bối.

Không muốn phải đôi co cắn đắn để dày vò nhau thêm nữa, cậu dứt khoát đứng dậy leo lên giường, đắp chăn rồi giả vờ ngủ.

Qua tầm nửa tiếng, Diệp Khiêm loáng thoáng nghe thấy nghe thấy thanh âm khép mở cửa khẽ khàng vang lên. Có lẽ người còn lại trong phòng cũng đã biết điều mà lủi thủi rời đi.

…—————-…

Sập tối, sau khi kết thúc cuộc họp cổ đông thường niên quan trọng, Lục Huy liền vội vã lái xe chạy thẳng đến Crazy. Đống văn kiện chất cao như núi ở Lục thị rốt cuộc cũng đã giải quyết xong. Hiện tại chỉ cần đem những phần đơn giản không mấy quan trọng giao lại cho cấp dưới, là y có thể toàn tâm toàn ý đi làm keo dán sắt, bám chặt lên người Diệp Khiêm một bước cũng không rời.

Cửa phòng ngủ không khóa, Lục Huy vừa tiến vào đã nhìn thấy Hứa Ngụy đang lặng lẽ ngồi ở mép giường, dịu dàng dùng khăn ấm lau đi những giọt mồ hôi ứa ra từ vầng trán tinh mịn của Diệp Khiêm. Cạnh đó còn có một vị bác sĩ già và phụ tá đang dò xét tĩnh mạch để cắm kim truyền dịch và tiêm thuốc.

Sắc mặt y thoáng cái tối lại, lo lắng đi đến bên giường đặt tay lên trán cậu sờ thử.

“Sao lại nóng như vậy?” Y lầm bầm tự hỏi.

Đồng tử chợt co rút khi nhìn thấy những vết hôn xanh tím mờ nhạt trải dài khắp vùng cổ và lấp ló sau vạt áo trước ngực của Diệp Khiêm.

Bàn tay thon dài gắt gao siết chặt thành nắm đấm, gần như có thể nghe thấy tiếng “răng rắc” phát ra từ các khớp xương. Lục Huy mím môi nén giận, đợi đến khi bác sĩ đi rồi mới lạnh lùng nhìn sang gã đàn ông khốn nạn kế bên.

“Ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với chú.”

…—————-…

Cửa phòng vừa khép lại, Hứa Ngụy đã ăn ngay một cú đấm như trời giáng vào mặt. Gã lảo đảo lùi về sau mấy bước, bên má trái sưng phù đỏ tấy chỉ trong nháy mắt.

“Mẹ kiếp! Sao mày dám làm vậy với cậu ấy!”

Lục Huy gần như điên tiết lên chẳng thèm để ý đến tuổi tác hay cách xưng hô đúng mực. Y nới lỏng cà vạt, hung ác tung thêm một cước thật mạnh vào hạ bộ của đối phương. Thành công khiến cho Hứa Ngụy ngã sõng soài không gượng dậy nổi.

“Mày biết rõ cậu ấy đã trải qua những gì mà.” Lục Huy túm lấy cổ áo gã rống lớn:

“Hứa Ngụy! Cách yêu của mày chẳng khác gì đẩy Diệp Khiêm xuống địa ngục! Mày đang giết cậu ấy đấy mày hiểu không?”

Hứa Ngụy rũ mắt, như một tên tội phạm đã chấp nhận bản án dành cho chính mình. Gã lặng thinh không đáp, cũng không hề né tránh hay phản kháng trước sự tấn công và chất vấn của Lục Huy.

Gã biết chứ, gã cũng hiểu đấy chứ, nhưng gã không muốn chỉ làm kẻ bên lề đứng ngoài cùng tầm nhìn của cậu. Yêu đôi khi chính là hèn mọn đến cố chấp như thế. Mặc kệ đúng sai cũng mặc kệ hậu quả, chỉ cần có thể chạm đến, cho dù là hảo huyền cũng nguyện ý cam tâm.

“Đừng đánh nữa.”

Nắm tay của Lục Huy còn chưa kịp hạ xuống đã bị thanh âm mỏng manh yếu nhược của người nào đó ngăn lại.

Diệp Khiêm nhíu mày bất mãn nhìn hai con người đang quấn thành một đoàn lăn lộn dưới sàn nhà mà bất đắc dĩ lên tiếng khuyên ngăn.

“Chẳng qua cũng chỉ là tình một đêm. Cứ xem như giải quyết nhu cầu sinh lí đi. Tao cũng cùi rồi thì còn sợ gì lở.”

” Khiêm…”

Lục Huy đau xót chẳng nói nên lời. Thứ mà y không muốn nhìn thấy nhất chính là bộ dạng bất cần đời kia. Cậu trai mà y biết vốn không phải như vậy, cũng không nên trở thành dáng vẻ như vậy.

Y yêu cậu, yêu hơn cả mạng sống của chính mình. Và vượt qua hết tất thảy những ham muốn trần tục, y muốn bảo vệ cậu một đời. Một đời toàn vẹn an yên. Cho dù chỉ có thể lùi bước đứng ở phía sau, cho dù phải đeo lên cái danh nghĩa bạn bè mãi chẳng thể vượt qua được ranh giới. Y cũng rất sẵn lòng tiếp nhận. Bởi lẽ tình yêu của y dành cho cậu là thành toàn chứ không phải chiếm giữ. Là tự do chứ không phải gò bó.

Lục Huy cố gắng hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình. Y lồm cồm đứng dậy, vươn tay vuốt phẳng âu phục rồi thắt chặt cà vạt trên cổ áo. Chỉ trong tích tắc liền trở về với phong thái ôn hòa nhã nhặn thường ngày.

“Mày thấy trong người thế nào? Sao lại ra đây?”

“Đã hạ sốt rồi. Yên tâm đi, vẫn chưa chết được.”

Dứt lời, Diệp Khiêm ngay đến một cái liếc mắt cũng lười nhìn Hứa Ngụy. Cậu lãnh đạm xoay người, cùng với Lục Huy trở vào trong phòng ngủ.

“Tình một đêm? Chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lí thôi sao?”

Hứa Ngụy chua chát cười tự giễu. Hai mắt thoáng cái lại nóng rát cay xè.

” Ừ…chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lí thôi. Với những chuyện mày đã làm, mày còn mong chờ điều gì hơn nữa hả Hứa Ngụy?”