Rate this post

Diệp Khiêm phải nằm trên giường dưỡng sức hết một tuần mới hoàn toàn hồi phục sức khỏe lẫn trạng thái tinh thần. Trong khoảng thời gian này Lục Huy gần như gác lại hết công việc ở Lục thị để ở cạnh trông chừng và chăm sóc cậu. Nhờ thế mà Diệp Khiêm mới biết, đại thiếu gia nhà họ Lục ngoại trừ việc xông pha đấu mưu đấu trí trên thương trường còn có thể đeo tạp dề xuống bếp nấu ăn. Đã vậy tay nghề cũng rất khá, hoàn toàn có thể sánh ngang với đầu bếp đang làm việc tại Crazy.

Càn quét xong bữa sáng với món canh gà tiềm thuốc bắc thơm ngon bổ dưỡng do đích thân Lục tổng đẹp trai xoắn tay áo hầm suốt cả tiếng đồng hồ, sắc mặt của Diệp Khiêm rốt cuộc cũng hồng hào tươi tỉnh hơn trước mấy phần. Cậu vỗ vỗ cái bụng tròn vo đã có thêm chút thịt, lười nhác tựa lưng lên thành ghế sofa nhìn Lục Huy bằng ánh mắt tràn ngập ý gian.

“Huy Huy yêu dấu, anh xem con của chúng ta khi nào thì chào đời.”

“Phụt…!”

Ngụm trà còn chưa kịp nuốt xuống đã bị một câu trêu đùa của người trước mặt làm cho phun hết ra. Lục Huy ho khù khụ, suýt chút nữa thì bị sặc chết. Khóe môi không khỏi co giật như phát bệnh động kinh.

“Ầy…có cần phải phản ứng thái quá như vậy không?” Diệp Khiêm bĩu môi.

“Ác chiêu của các hạ, tại hạ đỡ không nổi.” Y chấp tay, hệt như đóng phim kiếm hiệp mà hành lễ.

“Vô vị.” Diệp Khiêm tỏ vẻ ghét bỏ trước màng ứng đối chẳng có tí muối nào của thằng bạn. Tên đầu gỗ này vẫn là giống hệt như thời còn đi học, nhạt như nước lã.

Một bộ ma chảo ngay lập tức chụp tới trên đầu cậu, vò loạn mái tóc ngắn vốn đã được chải chuốt chỉnh tề thành rối nùi như cái tổ quạ.

Diệp Khiêm trừng mắt oán giận nhìn kẻ thủ ác đang nhoẻn miệng cười cực kỳ đắc ý ngồi ở phía đối diện. Lục Huy lại giả vờ nghiêm chỉnh hệt như chưa từng có màng trả đũa trẻ con kia. Y hắn giọng, bắt đầu dùng dáng vẻ trầm ổn tinh anh khi giải quyết công việc mà bàn bạc chính sự.

“Mày định khi nào thì ra tay?”

Diệp Khiêm khẽ nhướn mày, mang theo vài phần tùy ý mà vươn tay vuốt ngược phần tóc mái.

“Sớm thôi.” Cậu đáp.

” Chẳng phải dự án xây dựng khu đô thị mới ở ngoại ô phía Nam, bên tập đoàn Porpoise đã bắt đầu lựa chọn đối tượng hợp tác bằng phương thức đấu thầu hay sao?”

“Mày muốn tham gia?”

“Ừm hửm?” Diệp Khiêm không khẳng định cũng chẳng phũ định, cậu chỉ cong môi cười, một nét cười cổ quái khiến cho người khác không tài nào hiểu được những gì đang suy tính trong bộ não thiên tài đó.

Có lẽ Diệp gia sẽ chẳng thể nào ngờ được, việc đẩy Diệp Khiêm ra nước ngoài sinh sống lại chẳng khác gì với việc thả hổ về rừng. Cậu chỉ mất hai năm để hoàn thành hết chương trình Đại học ở Nevada, mất ba năm để lấy tấm bằng Thạc sĩ ngành Quản trị Kinh doanh. Và hiện tại vẫn đang học tiếp để leo lên cái danh xưng Tiến sĩ thông qua các buổi học trực tuyến.

Ở độ tuổi hai mươi mốt, ngay khi cầm trong tay tấm bằng cử nhân loại xuất sắc, Diệp Khiêm đã được Wolf- một trong những tập đoàn tài chính hùng mạnh nhất nước Mỹ để mắt đến và chiêu dụ về làm việc ở công ty con. Với những cống hiến và thành tích nổi trội đạt được, hiện tại Diệp Khiêm đang là ứng cử viên sáng giá cho vị trí CEO của Wofl ở trụ sở chính. Lần này cậu đặt chân về lại thủ đô, không phải lấy thân phận đứa con riêng nhà họ Diệp, mà là tổng giám đốc tiếp quản chi nhánh của Wofl tại nước S.

Trên tất cả, với số tiền kiếm được từ những sòng bạc ở Las Vegas, hiện tại khối tài sản mà Diệp Khiêm sở hữu đã lên đến bốn mươi tỷ USD. Cậu còn là một trong số những cổ đông lớn của Lục thị – Gaurch với 20% cổ phần đang nắm ở trong tay.

“Dự án lần này chẳng khác gì một miếng bánh lớn với khoản lợi nhuận vô cùng béo bở. Bất kỳ tập đoàn xây dựng nào cũng muốn nhắm tới. Chắc hẳn Diệp Chí Viễn cũng không ngoại lệ.”

Nói đoạn, Diệp Khiêm lại thong thả nhấp một ngụm trà, nụ cười trên môi càng thêm phần thâm sâu bí hiểm.

” King- vẫn luôn muốn vươn lên vị trí top đầu trong ngành xây dựng. Tao thật sự rất muốn cho Diệp Chí Viễn phải trèo cao té đau.”

“Dự án xây dựng khu đô thị mới quả thực mang theo khoản lợi nhuận hấp dẫn. Thế nhưng bên cạnh đó cũng tiềm ẩn rất nhiều rủi ro. Ban đầu hội đồng quản trị của Gaurch cũng có ý nhắm đến dự án này. Tao cũng đang suy xét lại xem có nên tham gia đấu thầu hay không? Bởi lẽ ngoại ô phía Nam vốn là khu nhà ổ chuột tập trung đông dân lao động và đủ loại người đến từ tứ xứ. Bọn họ sẽ chẳng dễ dàng gì đồng ý với thỏa thuận nhận tiền bồi thường để di dời sang nơi ở khác. Ngay từ khâu giải tỏa mặt bằng đã có điểm khó khăn. Đó là chưa kể đến việc quy hoạch, đồng bộ các công trình hạ tầng kỹ thuật và công trình dịch vụ nối tiếp trong khu đô thị. Thời gian xây dựng kéo dài ít nhất cũng phải lên đến bốn hoặc năm năm. Nếu có thể thuận lợi thi công và hoàn thành đúng theo như dự kiến thì việc thu về cả nghìn tỷ chỉ là chuyện nắm chắc trong tầm tay. Ngược lại một khi gặp phải trục trặc thì e là phải thâm hụt vốn nặng nề.”

Lục Huy thở dài đầy phiền não.Y bắt chéo chân ngồi chễm chệ trên ghế sofa, rất bình tĩnh và lí tính mà nói một câu:

“Free cheese is only found in mouse traps”

(Miếng phô mai miễn phí chỉ có trên bẫy chuột.)

“Không hổ là người thừa kế của nhà họ Lục.” Diệp Khiêm vỗ tay tán thưởng cho sự nhạy bén và tư duy sắc sảo của Lục Huy.

Y lại có chút băn khoăn không rõ về dự định sắp tới của cậu.

“Thế còn mày? Mày nghĩ sao?Muốn dùng dự án lần này để đấu với Diệp Chí Viễn à?”

Diệp Khiêm đặt tách trà trên tay xuống bàn, mang theo vẻ kiêu ngạo mà khiêu mi đầy tà ác.

” Tao muốn Gaurch tham gia đấu thầu. Nhưng…không phải để thắng thầu.”

Khuôn mặt anh tuấn của Lục Huy thoáng nghệch ra trong giây lát, y gần như phải dùng hết công suất não mới ngẫm ra được dụng ý của Diệp Khiêm.

Cậu chính là muốn dùng chiêu khích tướng, dùng Gaurch để ép King phải hạ giá thầu. Đến lúc đó, cho dù Diệp Chí Viễn có giành được dự án, thì lợi nhuận cũng đã bị Diệp Khiêm đè xuống mức thấp nhất. Đã vậy còn phải đối mặt với hàng tá rủi ro khi thi công.

“Quá thâm!” Lục Huy cảm thán.

Diệp Khiêm lại bật ra một tràn cười lạnh.

“Kịch hay còn ở phía sau. Đấu với phường tiểu nhân, không nhất thiết phải dùng mưu của người quân tử.”

Hứa Ngụy ngồi một bên nhìn hai người vui vẻ trò chuyện với nhau mà cõi lòng đắng chát. Gã ảm đạm cụp mắt, chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng lại bất lực như lúc này.

…—————-…

Đêm, khi tấm màng nhung màu đen khổng lồ giăng xuống, cũng là lúc đường phố chốn nội thành lên đèn thắp sáng những cuộc vui.

Trong tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, Diệp Khiêm mang theo vẻ chán nản không chút hứng thú mà chống cằm nhìn anh chàng bartender điển trai đang trổ tài pha chế.

Silas Son- Tôn Quân, kẻ yêu thích tự do với tâm hồn lạc lối. Một tay sát thủ tình trường đã đốn gục biết bao trái tim của thiếu nam thiếu nữ khi lỡ sa vào đôi mắt biếc của anh. Silas là bisexual, tình yêu của anh ta là loại cảm xúc thiêng liêng vượt lên trên tất thảy những rào cản sinh học mang tên giới tính.

 Anh sở hữu chiều cao vượt trội trên một mét tám, với dáng người cân đối và đôi chân dài miên man. Mái tóc màu bạch kim được cắt theo kiểu mullet middle part uốn nhẹ ở phần đuôi càng khiến anh trở nên thu hút bởi vẻ ngoài phong trần lãng tử.

Qua hàng loạt những động tác điêu luyện đẹp mắt, Silas búng tay, chầm chậm rót hỗn hợp cocktail đã lắc trong bình shaker vào ly, cẩn thận trang trí thêm lên đó một trái cherry đỏ mọng và một lát chanh tươi rồi đẩy đến trước mặt người đối diện.

” Blue Lagoon. Tôi nghĩ loại thức uống này khá hợp với cậu.”

Diệp Khiêm nhướn mày nhìn ly rượu màu xanh lam hai tầng huyền bí, trông thật giống với màu mắt của Tôn Quân. Cậu không chút ngại ngần mà đưa đến bên môi nhấp thử. Cái hương vị chua chua ngọt ngọt thanh mát xen lẫn với chút vị cay nhẹ của rượu Vodka, gần như có thể khiến cho Diệp Khiêm cảm nhận được hơi thở của đại dương bao la vô tận.

” Không tệ.” Cậu đánh giá.

Silas chỉ cười mà không nói gì thêm. Anh chàng lại chuyên tâm vào công việc pha chế, nâng niu từng chiếc ly thủy tinh và rượu quý, trân trọng hệt như sinh mệnh của chính mình.

Có lẽ khi nhìn vào phong cách đậm chất “trai hư” của Silas sẽ chẳng có ai ngờ tới công việc chính của anh chàng này lại là nhân viên IT của Wolf. Không những thế, anh còn là một hacker chuyên nghiệp hoạt động với biệt danh Moth. Số tài liệu mật về Diệp thị- Lion và một vài thông tin kinh tế chính trị quan trọng mà Diệp Khiêm thu thập được cũng là nhờ vào bàn tay “ma thuật” của anh trợ giúp.

Ngày còn ở Nevada, Silas đã là một cộng sự đáng tin trong công việc của Diệp Khiêm. Anh chàng được Wolf điều động chuyển đến chi nhánh mới từ hơn ba tháng trước. Vậy nên, ngay từ lúc Diệp Khiêm về lại đất thủ đô, ngoại trừ Lục Huy ra, bên cạnh cậu còn có thêm một người âm thầm thu sếp trải sẵn đường là Tôn Quân.

…—————-…

Tại thời điểm đoạn nhạc trong quán bar được thay thế bằng giai điệu nhẹ nhàng lãng mạn của đàn dương cầm. Một nữ nhân với thân hình mảnh mai quyến rũ bất ngờ xuất hiện tại lối vào đại sảnh. Cô nàng mặc trên người bộ váy hai dây cúp ngực xẻ tà táo bạo ở bên hông, khoe trọn đường cong cơ thể đẩy đà nóng bỏng.

Đứng trước những ánh nhìn bất hảo và lời xì xầm bàn tán của một đám đàn ông thô thiển. Cô nàng vẫn giữ nguyên thần sắc kiêu kỳ thậm chí là ngạo mạn mà lãnh đạm bước qua.

” Một ly Margarita.” Trương Yến ngồi xuống ghế, gõ tay lên quầy, nhàn nhạt cất tiếng.

Silas có chút ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, anh chậm rãi đặt chai Whisky trên tay xuống bàn. Đôi mắt đa tình hơi híp lại, thấp giọng trêu đùa.

“Hình như quý cô đây đi nhầm chỗ thì phải?”

Trương Yến nhìn xung quanh một lượt, rồi lại nhìn về phía tủ kính ở sau lưng anh, rất bình thản mà hỏi một câu:

“Chỗ này không bán rượu sao?”

“Có chứ.” Silas đáp. Rồi lại thiện chí nhắc nhở:

” Thế nhưng đây là gay bar.”

Những tưởng câu trả lời kia sẽ khiến người nào đó phải ngượng ngùng rồi đỏ mặt rời đi. Có ngờ đâu cô gái trước mặt anh cũng chỉ ừm một tiếng rồi tiếp tục ngồi nguyên ở đó.

“Chị ấy là vị khách đặc biệt ở nơi này.” Diệp Khiêm ngồi bên cạnh không nhìn nổi nữa bèn nói thẳng.

“Sao cậu không nói ngay từ đầu đi.” Silas bất mãn. Rồi lại theo yêu cầu của Trương Yến mà đem rượu Tequila, rượu Triple Sec pha chung với nước cốt chanh theo tỉ lệ 3:2:1.

Chỉ trong vài thao tác đơn giản một ly Margarita cổ điển đã được hoàn thành.