Rate this post

Trương Yến không chút khách sáo mà nhận lấy, cầm lên ngắm nghía dòng chất lỏng màu trắng ngà mát lạnh thuần túy như hơi thở của “nàng thơ”. Đôi môi mỏng đỏ mọng hình cánh cung hững hờ đặt lên trên miệng ly đã được viền muối. Đầu lưỡi non mềm ướt át nhanh chóng nếm được mùi vị cay nồng mê đắm của rượu Tequila quyện cùng hương cam tươi và chanh giấy.

 Margarita khiến cho linh hồn của Trương Yến như tan vào trong trong hơi men bồng bềnh, phiêu linh bất tận. Cô lơ đễnh liếc nhìn anh chàng bartender trước mặt, mang theo nét quyến rũ chết người mà câu lên một nụ cười tà mị đầy ẩn ý.

Bàn tay trắng nõn với bộ móng màu đỏ đô được sơn gel đính đá cực kỳ sang trọng khẽ khàng vươn ra vuốt ve lọn tóc dài xoăn lơi buông xõa ở bên vai.

“Nói đi. Lần này về nước, cậu muốn chị làm gì?” Trương Yến nghiêng đầu, đôi mắt hạnh đào hoa phong tình lóe lên tia tinh ranh ma mãnh.

“Tôi muốn chị giúp tôi một việc.”

 Diệp Khiêm phiền muộn thở dài, có chút chần chừ không biết tiếp theo phải nói thế nào khi nhiệm vụ mà cậu đưa ra có phần thiệt thòi và nguy hiểm cho Trương Yến.

Cô nàng dường như hiểu được nỗi băn khoăn khó xử ẩn chứa trong lòng cậu. Hàng mi dài cong vuốt hơi rũ, che khuất đi mảnh tâm tình ảm đạm đơn côi.

“Khiêm, cậu là người đã đưa tôi ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc đó. Nếu không có cậu, thì bây giờ Trương Yến này vẫn còn là một gái điếm đứng đường ở Las Vegas.” Giọng Trương Yến thản nhiên, bình đạm đến mức tưởng chừng như đang nói về một người khác chứ không phải chính mình.

Năm nay cô đã chạm ngưỡng hai mươi tám tuổi, đã qua rồi cái thời thiếu nữ ngô nghê, thanh thuần trong trẻo. Chính những hạt bụi đời đã vấy bẩn, đắp nặn nên một Trương Yến liều lĩnh gai góc của bây giờ. Cô buông thả, cô sa đọa, cô chẳng còn thiết tha gì với sinh mệnh của bản thân. Cô như một đóa hoa hồng rực rỡ mang trên mình sắc đỏ yêu dị của máu tươi. Thế nên cho dù phải rơi xuống vực sâu thêm lần nữa, cô cũng chẳng có gì phải sợ hãi hay thản thốt hoang mang, bởi lẽ cô đã sớm thích nghi với bóng tối từ rất lâu rồi.

Trương Yến gặp Diệp Khiêm khi đang theo bồi một tên khách Tây vào chơi ở sòng bạc Bellagio. Sau ba ngày đắm chìm vào thú vui đỏ đen cờ gian bạc lận, cô trở thành món hàng bị đem ra thế chấp để trả nợ cho tên kia. Gã buộc cô phải phục vụ cho một đám đàn ông trung niên sỗ sàng túng dục.

Thật nực cười làm sao khi trước đó cô từng nghĩ chỉ cần đi theo gã thì bản thân sẽ thoát khỏi con phố đèn đỏ và cái danh “gái ngành”. Để rồi thực tế lại như một cái tát đau điếng giáng thẳng xuống mặt cô khiến cô phải tỉnh ngộ.

” Trách người quân tử bạc tình

Chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao.”

May thay, ở thời điểm mà Trương Yến tuyệt vọng nhất, khốn khổ nhất, Diệp Khiêm đã xuất hiện. Cậu dùng 20 triệu USD làm điều kiện để mua lại cô từ đám người vô nhân tính kia. Không những thế, sau khi biết về quá khứ đầy rẫy đau thương bất hạnh của Trương Yến, cậu còn có lòng thu xếp cho cô nơi ở mới và một công việc phù hợp với tấm bằng Đại học mà cô có trong tay. Cũng từ đó Trương Yến như tìm thấy được chút ánh sáng mỏng manh trong cuộc đời hẩm hiu ủ dột của chính mình. Trong mắt người khác có thể Diệp Khiêm không hoàn hảo nhưng trong mắt cô cậu vĩnh viễn là một thiên thần.

“Tôi nợ cậu ân tình. Và tôi tình nguyện trả nó bằng bất cứ giá nào.” Trương Yến chân thành bày tỏ.

Sự tín nhiệm của cô khiến Diệp Khiêm trầm ngâm mất một lúc lâu mới đưa ra quyết định.

“Sắp tới tập đoàn xây dựng King có mở một đợt tuyển dụng nhân sự. Tôi sẽ tìm cách để chị ngồi vào vị trí trợ lí tổng giám đốc.”

“Cậu muốn tôi làm gián điệp kinh tế?”

“Không chỉ có vậy.” Diệp Khiêm đáp, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc.

Cậu nhìn Trương Yến, chậm rãi nhấn mạnh:

“Tôi muốn chị câu dẫn Diệp Chí Viễn. Khiến anh ta thân tàn ma dại, cửa nát nhà tan.”

Vẻ mặt Trương Yến thoáng sững sờ kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh liền mỉm cười đáp ứng.

“Được! Sẽ như cậu muốn.”

…—————-…

Ngày hôm sau, xuất hiện trước cổng lớn tòa cao ốc ba mươi tầng đồ sộ khang trang, là bóng dáng yêu kiều thướt tha của một cô gái trẻ trong làn váy màu thiên thanh dịu dàng nền nã. Trương Yến đẩy nhẹ gọng kính mạ vàng trên sóng mũi, ngẩng cao đầu nhìn tấm bảng hiệu ghi rõ tên” Tập đoàn xây dựng King” mà không khỏi nhếch môi cười lạnh.

Diệp Chí Viễn chán chường ngồi ở bàn làm việc, nguyên một buổi sáng có hơn cả chục người tham gia ứng tuyển. Thế nhưng gã nhìn tới nhìn lui lại chẳng vừa ý được người nào. Mãi đến khi một khuôn mặt diễm lệ tinh xảo lọt vào tầm mắt gã, thái độ của Diệp Chí Viễn mới ôn hòa nhã nhặn hơn một chút.

“Ngồi đi.” Vị giám đốc nhân sự mở lời, làm ra động tác mời với Trương Yến.

 Cô nở một nụ cười mang tính xã giao, gật đầu chào hỏi những người có mặt ở trong phòng rồi yên vị ngồi xuống chiếc ghế xoay đối diện Diệp Chí Viễn.

” Trước tiên giới thiệu cho chúng tôi biết một chút về bạn đi.” Vị giám đốc nhân sự kia cất cao giọng yêu cầu.

“Vâng, Tôi tên Trương Yến tốt nghiệp trường Đại học Kinh Tế Memories với bằng cử nhân loại giỏi. Từng có ba năm kinh nghiệm làm việc tại một tập đoàn tài chính ở Nevada.”

Năm ấy, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn túng thiếu, để mau chóng kiếm được khoản tiền lớn chữa bệnh cho mẹ, Trương Yến đã chấp nhận mạo hiểm kí hợp đồng xuất khẩu lao động nước ngoài thông qua một công ty môi giới mà không hề biết rằng đó là bọn lừa đảo. Ngay khi đặt chân đến Las Vegas, cô bị chúng đẩy vào trong “động quỷ” bắt đầu vùi dập cuộc đời bằng cái nghề “buôn phấn bán hương.”

Có lẽ nếu biến cố đó không xảy ra thì với năng lực của Trương Yến cô đã có được một tương lai xán lạn và tốt đẹp hơn hiện tại rất nhiều.

“Điểm mạnh và điểm yếu của bạn là gì?” Giám đốc nhân sự lại tiếp tục hỏi.

Trương Yến không hề nao núng mà bình tĩnh tự tin nói về một số ưu điểm có lợi cho vị trí ứng tuyển. Sau đó lại cung cấp vài thành tích mà cô đạt được trong vai trò trước đây khi làm việc ở công ty cũ. Riêng về phần khuyết điềm, Trương Yến chỉ tập trung đề cập vào lĩnh vực mà cô đã cải thiện và đang tích cực phát triển để tốt hơn. Cũng nhấn mạnh rằng bản thân sẽ sẵn sàng học hỏi trau dồi thêm kinh nghiệm từng ngày.

Câu trả lời khôn khéo của cô gần như ăn trọn điểm phỏng vấn. Thành công thu hút sự chú ý của Diệp Chí Viễn đồng thời cũng khiến cho gã phải ngấm ngầm tán thưởng hài lòng.

Quả nhiên chỉ hai ngày sau đó, Trương Yến liền nhận được thông báo trúng tuyển từ King. Cô giơ điện thoại với dòng mail dài sọc huơ qua huơ lại trước mặt Diệp Khiêm, đắc ý khoe khoang chiến lợi phẩm.

“Cá đã cắn câu.”