Rate this post

Hàng mi dài đen nhánh khẽ khàng nâng lên sau một đêm xuân sóng tình cuồn cuộn, Diệp Yên Nhiên mang theo vẻ mặt mệt mỏi chán chường mà nhìn sang nam nhân đang ngủ say bên cạnh. Hận ý trong lòng thoáng chốc bùng phát dữ dội mà không có chỗ để trút hết ra. Nếu ánh mắt có thể giết người thì hiển nhiên Cao Gia Kỳ đã bị cô băm vằm xé vụn thành từng mảnh nhỏ.

Căm ghét gạt phắt cánh tay đang ôm chặt cứng lấy eo mình xuống, Diệp Yên Nhiên vừa vùng vằng ngồi dậy toan tính rời đi thì bị người trên giường mạnh mẽ kéo lại, đè ép dưới thân.

“Chị định quất ngựa truy phong à?” Cao Gia Kỳ cúi đầu ngậm lấy vành tai ửng hồng nóng rực của cô nhè nhẹ thổi khí.

“Đêm qua, chị hư lắm đấy…Chị dâu.” Cậu ta thấp giọng cười tà, mang theo ý trêu đùa bỡn cợt.

“Gia Kỳ! Cậu thôi ngay cái ngữ điệu đó đi.” Diệp Yên Nhiên tức giận quát tháo.

“Được thôi.” Cao Gia Kỳ nhếch môi. Hung ác cắn xuống đoạn xương quai xanh tinh xảo một dấu răng sâu hoắm.

“Ưm…cậu…”

” Tôi thế nào? Tôi phục vụ tận tình như thế chị vẫn chưa thỏa mãn sao? Diệp Yên Nhiên! chị nên biết điều mà ngoan ngoãn một chút. Chị bây giờ chính là món đồ chơi trong tay tôi. Nếu tôi vui, tôi sẽ thả chị tung tăng bay nhảy bên cạnh Cao Gia Minh. Còn nếu tôi buồn, tôi không ngại lôi chị xuống nước để cùng tôi nhúng chàm.”

“Cậu đe dọa tôi?”

” Đúng vậy.” Cao Gia Kỳ thản nhiên đáp. Còn có ý tốt mà bổ sung thêm.

“Đừng quên, ở chỗ tôi vẫn đang lưu giữ đoạn video ghi lại đêm đầu tiên của hai ta.”

 Diệp Yên Nhiên tái mặt. Bàn tay thon dài âm thầm bấu chặt lấy ga giường cố gắng trấn định không hoảng hốt.

“Đây là cách mà cậu yêu tôi sao? Hạ thuốc, cưỡng ép và trói buộc?” Cô thấp giọng nức nở, hai mắt ứa lệ ấm ức nhìn Cao Gia Kỳ. Chỉ mong những giọt nước mắt mà cô cố tình nặn ra có thể đổi lấy một lần thương hoa tiếc ngọc.

Quả nhiên, chỉ cần biết khóc thì bất kể ai cũng phải xót dạ xiêu lòng. Cao Gia Kỳ dịu dàng hôn xuống từng vệt nước đọng lại trên hàng mi thanh mảnh, sắc mặt cũng hòa nhã hơn trước mấy phần. Cậu ta như một con Husky to lớn, phủ phục gục đầu vào hõm cổ Diệp Yên Nhiên. Tham luyến, cuồng si mà hít lấy hít để mùi hương hoa nhài quen thuộc tỏa ra từ da thịt người đối diện.

“Chị không hiểu.” Cao Gia Kỳ buồn bã thở dài.

“Tôi đã hết cách rồi. Tôi yêu chị. Đã yêu chị từ rất lâu, rất lâu về trước. Lâu đến nỗi tôi không biết từ bao giờ mà người hiện hữu trong giấc mộng hằng đêm của tôi đều là chị. Lâu đến nỗi mỗi lần ánh mắt tôi bắt gặp hình bóng chị, trái tim lại không chịu an phận mà đập loạn liên hồi. Chị chạy theo Cao Gia Minh bao nhiêu năm thì tôi dõi theo chị bấy nhiêu năm. Tôi từng nghĩ, chỉ cần đứng từ xa nhìn chị hạnh phúc là đã đủ mãn nguyện. Nhưng không…Tôi không cao thượng được như thế. Mà tình yêu, vốn vĩ là loại cảm xúc ích kỷ nhất trần đời.”

” Yên Nhiên! ” Cậu ta tha thiết gọi.

” Tôi chưa từng tranh với anh trai tôi bất cứ thứ gì. Nhưng riêng chị, tôi tuyệt đối không nhường.”

“Tôi không yêu cậu. Người tôi yêu là Gia Minh.” Diệp Yên Nhiên cứng rắn cự tuyệt. Tình cảm của Cao Gia Kỳ chỉ khiến cô ghê tởm. Cậu ta chẳng có gì để bì kịp với Cao Gia Minh. Nhan sắc không bằng, địa vị không bằng, kể cả thực lực cũng không bằng. Chỉ là một đống bùn nhão không thể trét tường thì làm sao xứng để cùng cô kề cận.

“Cao Gia Kỳ, cậu buông tha cho tôi đi. Chúng ta dừng lại tại đây có được không? Tôi xin cậu hãy xóa bỏ đoạn video đó.”

“Ha…!” Cao Gia Kỳ cười lạnh. Bàn tay hư hỏng véo nhẹ lên nụ hoa trước ngực Diệp Yên Nhiên như một cách thức trừng phạt.

“Chị nghĩ tôi là một thằng ngốc sao? Nếu không có đoạn video đó chị sẽ bằng lòng ngủ với tôi à?”

Nói đoạn cậu ta liền trở mặt, hung hăng bóp lấy chiếc cằm thon gọn, buộc người dưới thân phải nhìn thẳng vào mắt mình.

“Tôi tình nguyện chia sẻ với Cao Gia Minh, để chị một chân đạp hai thuyền đã là nhượng bộ lắm rồi. Cho dù thứ mà tôi có được chỉ là thể xác thì vẫn hơn là chẳng có gì.”

Dứt lời, Cao Gia Kỳ lại thô bạo nâng đôi chân trắng nõn ngọc ngà của Diệp Yên Nhiên lên, bắt đầu một hồi vận động buổi sáng.

Đợi đến khi xế trưa, Hứa Ngụy lại lần nữa leo xuống phòng 419, thu gom tất cả những camera ẩn đã cài đặt về tay, tranh thủ trước khi nhân viên khách sạn vào dọn dẹp.

…—————-…

Diệp Khiêm ưu nhã vuốt phẳng lại nếp áo âu phục, chậm rãi bước xuống từ con xe Bugatti Chiron Super Sport 300 màu đen tuyền huyền bí. Cậu ngạo mạn ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc chọc trời trước mặt, hệt như một con sói đầu đàn đang chuẩn bị vào cuộc đi săn.

 Chiếc Lamborghini Aventador của Lục Huy cũng nhanh chóng đỗ lại ngay bên cạnh. Y dẫn theo nữ trợ lí xinh đẹp bản lĩnh tên gọi Emma theo sát ở phía sau. Cô nàng là một cấp dưới tận tình trong công việc và cực kỳ nhạy bén thông minh.

Đặt chân tiến vào phòng hội nghị của tập đoàn bất động sản Porpoise, thật không khó để Diệp Khiêm nhận ra những gương mặt quen thuộc, những ông trùm tai to mặt lớn trong giới xây dựng đang ngồi chễm chệ ở hàng ghế đầu.

Thật khéo làm sau, vị trí của Gaurch lại được an bày ở ngay bên cạnh King. Diệp Khiêm và Lục Huy chỉ vừa mới đặt mông ngồi xuống, Diệp Chí Viễn đã khinh khỉnh cất lời.

“Lục thiếu đây cũng thật biết chọn người.” Câu nói lấp lửng đầy ý tứ. Nghe thì lọt tai nhưng thực chất là châm chọc xem thường.

“Dĩ nhiên.” Lục Huy cười đáp lại. Rất thẳng thừng mà cho Diệp Chí Viễn một cái vả mặt thật đau.

“Làm sao có thể bỏ qua Thạc sĩ ngành Quản trị kinh doanh tốt nghiệp tại Nevada được chứ. Chỉ có nhà họ Diệp ngu dốt nên mới xem mắt cá thành trân châu thôi. Còn tôi thì đủ sáng suốt để phân biệt được đâu là nhân tài để mà chiêu mộ về dưới trướng.”

Đả kích người không được còn bị nói đến cứng họng, Diệp Chí Viễn chỉ có thể ôm một bụng tức anh ách mà hừ hừ vài tiếng rồi quay mặt nhìn đi nơi khác cho đỡ quê.

Đèn trong hội trường thoáng cái tối lại, trên màng hình LED P5 lắp đặt giữa khu vực sân khấu bắt đầu hiện lên mô hình và sơ đồ quy hoạch của Dự án khu đô thị mới, với tên gọi Rainbows.

Sau lời giới thiệu dài dòng theo đúng hình thức và quy trình của một nam MC, rốt cuộc Lâm Kiến Quốc – chủ tịch tập đoàn bất động sản Porpoise cũng được mời lên để phát biểu đôi lời và công bố công bố kết quả đấu thầu.

Lâm Kiến Quốc năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, tóc cũng hoa râm thế nhưng vẻ bề ngoài vẫn là một thân tây trang giày da ngời ngời phong độ, thần sắc hồng hào, khí thế nghiêm nghị. Ông đưa tay chỉnh lại cặp kính lão, ghé sát vào micro, nói bằng giọng trầm tĩnh ổn trọng.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt tại buổi hội nghị ngày hôm nay. Trước hết, cho Lâm Kiến Quốc tôi được nói khái quát một chút về dự án Rainbows lần này. Đây là dự án xây dựng khu đô thị mới ở ngoại ô phía Nam. Bao gồm cả cơ sở hạ tầng kỹ thuật và khu dân cư cao cấp. Dự án được tập đoàn chúng tôi tiến hành đấu thầu để tìm ra đối tượng hợp tác phù hợp hướng đến ký kết làm ăn phát triển lâu dài. Theo nội dung hồ sơ mời thầu mà bên phía chúng tôi gửi đến quý vị thì dự án này sẽ có tổng cộng ba hạng mục quan trọng. Một là vấn đề giải tỏa mặt bằng, phá dở khu ổ chuột. Hai là mở rộng thêm lô đất bên cạnh để xây dựng lại một khu chung cư cao cấp bậc nhất thủ đô. Ba là phát triển nối tiếp các công trình hạ tầng và dịch vụ. Thế nên tổng diện tích xây dựng của dự án là 20.856 mét vuông, số căn hộ được xây là 2000 căn, một công viên giải trí và một khu trung tâm thương mại tầm trung. Thời hạn hoàn thành thi công là sáu năm. Dựa trên tiêu chí và yêu cầu mà chúng tôi đã đưa ra, thì sau khi cẩn thận xem xét 14 bản hồ sơ dự thầu của 14 công ty xây dựng đã gửi đến. Tôi xin tuyên bố, phía trúng thầu dự án xây dưng khu đô thị mới Rainbows là….”

 Lâm Kiến Quốc nói đến đây thì cố tình dừng lại, nở một nụ cười thương nghiệp rồi lớn tiếng đọc to:

“Chúc mừng tập đoàn xây dựng King.”

Diệp Chí Viễn nghe đến sướng cả lổ tai. Gã huênh hoang đứng dậy, cùng với trợ lý mới của mình là Trương Yến thẳng bước tiến lên sân khấu để đặt bút kí hợp đồng.

Lúc đi ngang qua chỗ Diệp Khiêm, gã nhướn mày cười đắc thắng. Mà chẳng hề hay biết bản thân đã rơi xuống cạm bẫy chết người.