Rate this post

Đêm, Diệp Khiêm vừa bước chân ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy tên đàn ông mặt dày nào đó đã di dời trận địa từ sàn nhà lên trên giường lớn.

Hứa Ngụy nửa ngồi nửa nằm, tựa lưng lên gối bông giả vờ cầm quyển “Những người khốn khổ” của Victor Hugo chăm chú lật từng trang.

“Trong quân đội huấn luyện thật đặc biệt. Ngay cả sách để ngược cũng có thể đọc.” Cậu hừ lạnh quăng cho ai kia ánh nhìn đầy kinh bỉ rồi đi đến mở hộc tủ đầu giường lấy ra hai viên haloperidol cho vào miệng nuốt xuống.

Nhìn số thuốc mà cậu uống, lòng dạ Hứa Ngụy như bị một tản đá to đè nặng. Liều lượng dùng đã gấp đôi khi trước. Đồng nghĩa với những tổn thương tâm lí đeo bám cậu suốt năm năm qua chưa từng được chữa lành hay suy giảm. Quá khứ bi kịch ấy vẫn âm thầm bén rễ, mài mòn, bòn rút sự sống của Diệp Khiêm từng chút từng chút một. Mỗi ngày qua đi chỉ có chìm trong thống khổ và tồi tệ hơn.

“Tối nay, tôi ngủ cùng em được chứ?” Hứa Ngụy đem quyển sách trên tay đặt lên bàn, thấp giọng dè dặt hỏi.

“Chú biết xin phép từ bao giờ thế?” Diệp Khiêm cười châm chọc.

“Nếu tôi nói không cho thì chú có lăn xuống giường không?”

Vành tai Hứa Ngụy ẩn ẩn đỏ lên, da mặt cũng bắt đầu thấy nóng. Gã ngượng ngùng ho khan một tiếng, chẳng biết học từ đâu mà làm ra vẻ mặt đáng thương trông thật trái ngược với thân hình vạm vỡ trên một mét tám ấy. Đùa sao, gã dù gì cũng đã ngoài ba mươi tuổi, chú già làm nũng…nhìn ở góc độ nào cũng quái dị vô cùng.

“Trời cuối thu…sàn nhà rất lạnh.”

“Chú có thể về phòng mình mà ngủ.” Diệp Khiêm phũ phàng xua đuổi. Làm ra vẻ khó chịu mà bất mãn khoanh tay trước ngực. Ý muốn Hứa Ngụy trả lại giường cho cậu.

Hứa Ngụy lại kiên quyết giả ngu, gã lì lợm nằm dịch sang một bên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, thật ngay thẳng chính trực mà nói:

“Tôi giúp em ủ ấm. Sẽ không làm gì khác đâu, tôi thề.”

Sắc mặt Diệp Khiêm thoắt cái đen xì, cậu oán giận lườm gã cho bỏ ghét. Rồi cũng hậm hực trèo lên.

Dưới ánh đèn để bàn tù mù mờ nhạt, một bàn tay to lớn âm thầm vòng qua chiếc eo thon gầy mảnh khảnh, cẩn thận đem người giam vào lòng quấn quýt không rời.

Hương tuyết tùng thoang thoảng vờn quanh, từng tấc da thịt lạnh lẽo của Diệp Khiêm dần bị hơi thở ấm nóng của nam nhân bao bọc. Cậu vẫn chưa ngủ, và Hứa Ngụy cũng thế.

“Yên tâm, tôi chỉ ôm em thôi.” Trong đêm tối, gịong nói trầm khàn của người bên cạnh rót vào tai Diệp Khiêm như một liều thuốc mê giúp cậu yên lòng.

Cậu im lặng không đáp, tâm tư lại rối bời trăm mối ngổn ngang. Dường như…dường như bản thân cậu không hận Hứa Ngụy nhiều như cậu đã nghĩ.

…—————-…

Nửa tháng trôi qua, scandal ngoại tình với em chồng bị phanh phui ngay trong ngày cưới của công chúa Diệp gia rốt cuộc cũng dần dần chìm xuống. Dư luận vốn vĩ là gió chiều nào nương theo chiều nấy, hóng hớt xong rồi thì thôi, chẳng mấy ai mãi để tâm đến một kẻ đã rớt đài im hơi lặng tiếng. Huống hồ tin tức chấn động ở trong giới giải trí nhiều không đếm xuể. Hàng loạt bê bối của sao hạng A được đem ra làm lá chắn nhằm bẻ lái truyền thông thì hỏi sao hot seach chỉ treo được một tuần đã nhẹ nhàng bay mất.

Ngay sau khi xuất viện, Diệp Yên Nhiên liền không màng mặt mũi mà chạy đến Cao thị chờ đợi Cao Gia Minh tan tầm. Vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn chững chạc của anh bước ra khỏi thang máy cô đã bất chấp tất cả chạy đến ôm chầm lấy thắt lưng hữu lực kia, mặc cho bao cặp mắt của nhân viên đang len lén liếc nhìn.

“Gia Minh!” Cô tha thiết gọi, đôi mắt hạnh đỏ hoe ứa lệ.

“Sao em lại đến đây?” Cao Gia Minh lạnh lùng né tránh, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với người từng tưởng chừng là định mệnh đời anh.

“Em…em muốn giải thích. Gia Minh…chúng ta…chúng ta nói chuyện một chút có được không?” Diệp Yên Nhiên níu lấy cánh tay người thương khẩn khoản van nài.

Nhận thấy cứ đứng giữa đại sảnh day dưa lôi kéo mãi cũng không tốt, Cao Gia Minh chỉ đành gật đầu đầu ý, cùng với cô đi vào quán cà phê sang trọng nằm ở phía đối diện bên kia đường. Nơi này được xây dựng bày trí theo lối kiến trúc cổ điển không gian lại có phần tĩnh lặng, rất thích hợp để nói rõ đầu đuôi sự tình. Truyện Quan Trường

Chọn vị trí ngồi tận sâu trong góc khuất ít ai để ý đến. Cao Gia Minh gọi cho bản thân một tách cà phê Americano quen thuộc và một tách Latte nóng cho Diệp Yên Nhiên rồi trầm mặc lặng thinh chẳng nói tiếng nào.

“Gia Minh…anh cho em một cơ hội, để mình cùng nhau làm lại được không anh?” Cô mềm giọng khẩn cầu.

“Chuyện giữa em và Gia Kỳ chỉ là ngoài ý muốn. Là cậu ấy chuốc thuốc và đe dọa em. Em bị hại.”

“Anh biết.” Cao Gia Minh bình tĩnh cất lời.

“Anh biết mọi chuyện đều là Gia Kỳ sai.” Giọng anh mang theo vài phần thương tâm chua chát.

“Nhưng Yên Nhiên…đó là em trai ruột của anh. Nếu người cùng em phát sinh quan hệ là một người khác, thì có lẽ anh sẽ chẳng màng đến cái gọi là thanh danh hay trinh tiết để tiếp tục yêu em, cưới em, cùng em xây tổ ấm. Còn đằng này…trớ trêu quá em à. Anh làm sao có thể đối mặt được đây?”

Không có oán giận, không có trách cứ, chẳng có sự hằn học nào ở đây cả, có chăng cũng chỉ là những lời nói nhẹ nàng ôn nhu như thế, lại khiến cho Diệp Yên Nhiên tan nát cả cõi lòng. Sai một li đi một dặm. Người đàn ông ưu tú này, cô đã chẳng còn tư cách để nắm giữ tay anh.

Đau đớn gục xuống bàn khóc nấc, sự dịu dàng cuối cùng anh dành tặng cho cô chỉ có cái xoa đầu an ủi và một mảnh khăn giấy sạch sẽ để lau đi dòng lệ nóng hoen nhòa.

“Chúng ta thật sự không thể trở về như trước được sao anh? Em yêu anh mà.” Diệp Yên Nhiên vẫn cố chấp. Cho dù chỉ là chút hi vọng mỏng manh cô cũng không cam lòng từ bỏ.

“Xin lỗi… Anh không thể.” Cao Gia Minh nói thẳng. Thay vì để cô ôm ấp loại mộng tưởng không thành, anh thà tuyệt tình cắt đứt mối tơ duyên ngang trái.

“Anh nghe nói, em mang thai rồi…”

“Nếu anh quan ngại việc đó, em sẵn sàng phá bỏ đứa bé.”

“Yên Nhiên!” Cao Gia Minh lạnh mặt. Anh chẳng thể nào ngờ được cô gái lương thiện thanh thuần mà anh quen biết bấy lâu nay lại có thể nhẫn tâm với chính đứa con trong bụng mình như thế.

“Chứ bây giờ em phải làm sao đây hả anh? Em không muốn mọi chuyện thành ra như thế này…” Diệp Yên Nhiên nức nở:

“Gia Minh! Em xin anh…đừng bỏ em.!”

Cao Gia Minh phiền muộn thở dài. Anh chẳng biết phải làm gì khác hơn ngoại trừ im lặng.

Đợi đến khi phục vụ bưng lên hai tách cà phê tỏa hương ngào ngạt. Anh mới lấy lại tinh thần mà chậm rãi buông câu:

“Anh mong em có thể mở lòng đón nhận tình cảm của Gia Kỳ. Đứa bé vô tội, nếu nó đã thành hình thì không ai có quyền tước đoạt đi sinh mệnh thiêng liêng ấy.” Nói đoạn anh nhàn nhạt nhấp một ngụm Americano rồi đạm mạc nói tiếp:

“Ba của anh và bác Diệp cũng đã bàn bạc cả rồi, hôn phối giữa hai nhà vẫn như cũ. Hôn lễ sẽ được tổ chức lại…chỉ là chú rể không phải anh.”

Diệp Yên Nhiên ngớ người, cô thẫn thờ mờ mịt nhìn nam nhân trước mặt, cố gắng tìm kiếm chút phủ định, bông đùa từ anh. Thế nhưng chẳng có sự bông đùa nào ở đây cả. Lời anh nói hoàn toàn là sự thật.

Hết rồi, lần này thì thực sự hết rồi. Cổ tích luôn nằm trên trang giấy, và công chúa bây giờ cũng chỉ có thể mang theo trái tim vỡ vụn tự chống chọi với sương gió cuộc đời.

Có cơn mưa bụi u hoài ghé ngang qua khung cửa sổ phải chăng những giọt sầu đọng lại ở miền thương.

Cao Gia Minh không rõ là mưa buồn hay lòng người nguội lạnh. Anh chỉ biết rằng kể từ nay đã khác biệt vòm trời.