Khâu Vân Tịnh thẫn thờ đi xuống bếp, bình tĩnh đến mức đạm nhiên mà nhặt từng mảnh sứ bỏ vào trong sọt rác, đem thức ăn thừa tất cả đổ hết đi. Suốt quá trình, trên khuôn mặt diễm lệ sắc xảo không hề có một tia cảm xúc. Xong việc, cô cẩn thận rửa tay, thay bộ váy công sở chỉnh chu cao cấp, tô thêm tí son, chuốt mascara cong vuốt rồi mang đôi giày cao gót bảy phân nghênh ngang ra khỏi nhà.
Đại tiểu thư Khâu gia, CEO của Hawks nào phải đâu loại phụ nữ yếu mềm xem tình yêu là mạng sống. Đối với cuộc hôn nhân đồng sàn dị mộng hạnh phúc thì ít lạnh nhạt thì nhiều này cô đã có lòng gìn giữ nếu đối phương vẫn cứ muốn chia xa cũng chỉ đành tùy tâm sở dục.
Diệp Chí Viễn nhìn hình ảnh phờ phạc sau một đêm mây mưa vụng trộm bên ngoài của bản thân mà không khỏi cảm thấy hối hận ăn năn. Gã phiền muộn thở dài, trong đầu giờ đây chỉ chứa toàn sắc xuân và tư vị ái tình đê mê cuồng loạn. So với Khâu Vân Tịnh độc lập cá tính thì gã yêu thích sự dịu dàng đầm thắm biết ngoan ngoãn nghe lời như Trương Yến hơn.
Tuy nhiên, nếu muốn gã bỏ vợ…gã tuyệt đối không làm. Dẫu hiện tại hai người mạnh ai nấy phát triển riêng trên con đường sự nghiệp, thời gian chung đụng ở cạnh nhau chẳng nhiều, thế nhưng chỉ cần cái danh nhà họ Khâu còn ở đó thì Diệp Chí Viễn vẫn phải xuống nước để lợi dụng lâu dài.
Lòng dạ đàn ông ấy mà…chỉ muốn có thêm chứ nào muốn bớt.
…—————-…
Đêm, trên con đường đèo hiểm trở thưa thớt xe qua lại, có một chiếc taxi vẫn lăn bánh chở theo vị khách cuối cùng hướng về phía ngoại ô.
Hứa Ngụy trầm mặc nhìn mảnh trăng non treo lơ lửng giữa nền trời tối đen như mực. Trông chẳng khác gì lưỡi hái tử thần đã lạnh lẽo giơ lên.
Khóe môi gã khẽ nhếch, mang theo loại âm thanh rợn người vọng về từ địa ngục vô minh.
“Dừng xe.”
Người tài xế lúc bấy giờ mới nhận ra nguy hiểm. Hắn gượng cười, cố trấn định mà tiếp tục chuyển vô lăng.
“Vẫn chưa đến nơi.Nếu cậu mắc tiểu thì lấy cái này xài đỡ đi. Chứ nửa đêm rồi, dừng ở khúc đường này dễ gặp mấy thành phần bất hảo lắm.” Nói đoạn, hắn nhanh nhảu đưa qua cho Hứa Ngụy một cái chai rỗng. Ý bảo gã tự xử trong xe.
“Tao nói dừng.” Họng súng lục không chút động tĩnh chỉa thẳng vào sau gáy của tên tài xế đứng tuổi.
Đôi mắt phượng sắc bén nhiễm đầy cừu hận hằn lên tia tơ máu.
Triệu Quang Minh đạp vội chân thắng, cơ thể mập mạp sợ hãi run lên.
Sau khi phá sản hắn chỉ còn cách bươn chải bằng nghề lái taxi kiếm chút đỉnh tiền sống lay lất qua ngày. Vốn định hôm nay sẽ về sớm nghỉ ngơi dưỡng sức, lại vô tình nhìn thấy được vị khách sộp ăn mặc bảnh bao đứng bên đường đón xe. Lòng thầm nghĩ ráng chạy thêm chuyến cuối rồi ngưng cũng không muộn. Có ngờ đâu lại lâm vào tình cảnh gian nan như thế này.
“Tôi xin cậu…tôi còn vợ con ở nhà…cậu làm ơn làm phước mà tha cho tôi.” Hắn chấp tay nài nỉ. Thành khẩn móc hết tiền trong túi ra đưa cho người trước mặt với hi vọng sẽ giữ lại được cái mạng hèn.
“Tôi chỉ có nhiêu đây thôi…tôi đưa hết cho cậu…”
“Triệu Quang Minh! Triệu tổng!” Hứa Ngụy đay nghiến gọi. Sắc mặt vẫn lạnh tanh không chút biểu tình.
“Ông còn nhớ năm năm trước ông đã từng làm gì không?”
Triệu Quang Minh cứng đờ, đôi đồng tử mờ đục kịch liệt co rút. Ở cái thời còn vang danh một cõi, hắn đã làm vô số chuyện hoang đường, trời đất khó dung. Cưỡng bức cấp dưới có, ỷ thế hiếp người có, ăn chơi túng dục có. Thậm chí đến cả việc buôn á phiện hắn cũng nhúng tay qua. Để mà nhớ…hắn thực tình chẳng tài nào nhớ nỗi mình độc ác đến đâu.
“Cậu…cậu là ai…Cậu nói gì tôi chẳng hiểu gì hết.!” Hai mắt Triệu Quang Minh láo liên, bắt đầu chối đây đẩy.
“Hiểu hay không bản thân ông rõ nhất.” Dứt lời, Hứa Ngụy trực tiếp bóp còi. Một vệt máu dài kèm với dịch tủy não bắn tung tóe lên cửa kính ô tô.
Gã nhàn nhã xuống xe, tiến về phía sau đuôi mở nắp bình xăng và ống dẫn.
Chỉ ít phút sau đó, chiếc taxi cũ kỹ nổ tung bốc cháy giữa đêm đen.
…—————-…
Cẩn thận đẩy cửa tiến vào phòng, đập vào mắt Hứa Ngụy là khuôn mặt lạnh băng chứa đầy chất vấn và nghi kị của Diệp Khiêm. Cậu lặng thinh nhìn gã, sâu trong đôi con ngươi nhạt màu là một mớ cảm xúc phức tạp rối ren.
“Chú về muộn hơn lần trước mười phút.”
Câu nói nhẹ bẫng nhưng lại khiến trái tim Hứa Ngụy giật thót bất an.
“Em không ngủ?” Gã lảng tránh.
“Ừm.” Diệp Khiêm đáp.
Và rồi bầu không khí giữa hai người rơi vào trong sự im lặng bí bách.
Hứa Ngụy chẳng biết phải nói gì còn Diệp Khiêm thì muốn hỏi nhưng lời đến bên môi lại nghẹn ứ đành nuốt ngược vào trong.
Cậu có tư cách gì mà xen vào chuyện cá nhân của gã…có tư cách gì mà buộc gã phải ở cạnh cậu nửa bước không rời.
Dựa vào những lần lăn giường chớp nhoáng? Hay dựa vào lời yêu hời hợt như ong bướm vờn hoa?
Mối quan hệ này vốn mờ mịt đến nỗi chẳng có lấy một cái tên hay danh phận rõ ràng.
Người yêu – không phải.
Bạn bè – cũng không.
Chỉ mơ mơ hồ hồ mà ở cạnh nhau trong những ngày lạc bước.
Diệp Khiêm đắng lòng cười nhạt, cậu chỉ lắc nhẹ đầu buồn bã rời đi.