Cuối tuần, Diệp Chí Viễn chuẩn bị xong tâm lý ăn chửi rồi mới chậm rì rì lái xe về biệt thự Diệp gia.
Cửa thư phòng vừa mở, Diệp Thế Thành liền quăng sang ánh nhìn tràn đầy lửa giận.
Ông bắt chéo chân ngồi chễm chệ trên bộ ghế dài làm bằng gỗ đàn hương, giằng mạnh sấp hồ sơ dày cộm lên bàn, cao giọng chất vấn.
“Giải thích đi, mày đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì để nhà họ Khâu quyết định rút vốn. Còn thẳng thừng từ mặt?”
Gã thấp thỏm đến mức run chân, có chút kiêng dè ngồi xuống phía đối diện.
“Con ly hôn rồi.” Diệp Chí Viễn lấy hết dũng khí thú nhận.
Lời nói vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng đập bàn quát tháo của người cha già kính yêu.
“Mày nói sao?”
“Con nói…con với Khâu Vân Tịnh ly hôn rồi.” Gã lí nhí lặp lại.
“Mày…” Diệp Thế Thành tức đến mặt đỏ tía tai, hổn hển thở dốc.
“Mày chê cái nhà này chưa đủ loạn có đúng không? Hả?” Ông ôm ngực ngã lưng về phía sau tìm điểm tựa. Trán nổi gân xanh nảy lên liên hồi.
“Ba…con thực sự hết tình cảm với con sư tử hà đông đó rồi. Con không thể tiếp tục cùng cô ta chung sống.”
“Mày…” Diệp Thế Thành nghẹn lời.
“Ngu ngốc! Thứ ăn hại ngu ngốc…” Ông nghiến răng ken két.
“Bây giờ Khâu gia cắt đứt quan hệ hợp tác, mày biết số tiền thất thoát từ những dự án lớn lên đến bao nhiêu không? Cả nghìn tỷ đấy. Đó là còn chưa kể địa vị của người nhà họ Khâu ở trong giới Thượng lưu đủ để Lion ăn trái đắng mà chẳng hó hé được câu nào.”
Diệp Chí Viễn cúi thấp đầu nghe mắng, trong lòng lại xem nhẹ khinh thường. Gã không tin Khâu Vân Tịnh tạo ra được sóng gió. Càng không tin Khâu thị có thể làm ảnh hưởng đến Diệp gia.
“Hawks chẳng qua cũng chỉ là một tập đoàn cung cấp vật liệu xây dựng, không chịu kí hợp đồng thì King đi tìm đối tác khác. Khắp cái thủ đô này đâu có thiếu những ông trùm lớn hơn.”
“Giỏi…” Diệp Thế Thành gằn từng chữ. Sắc mặt giận đến tím tái.
“Giỏi lắm.” Ông đứng phắt nguời dậy. Méo mó nhếch miệng cười.
“Bốp!”
Nguyên tập tài liệu bay thẳng vào đầu đứa con trai trời đánh.
Diệp Thế Thành run run ngón chỏ, chỉ ngay mặt Diệp Chí Viễn rống to.
“Ếch ngồi đáy giếng. Dốt nát tự cao.” Ông chống nạnh đi đi lại lại ở trong phòng. Càng nhìn càng thêm phần chướng mắt.
“Khâu gia giàu sang phú quý, tài sản kếch xù. Khâu Vân Tịnh danh giá hào môn, học cao hiểu rộng. Một người vợ xuất sắc như vậy mày còn muốn cái gì mà bội bạc ly hôn?”
“Vậy mẹ của con cũng thuộc hàng trâm anh thế phiệt cớ sao ba lại lén lút ngoại tình rồi có cả con riêng?” Diệp Chí Viễn nghênh mặt cãi bướng. Gã không phục trước lời dạy dỗ giả tạo điêu ngoa.
“Mất dạy!” Ông thô bạo vung tay. Bên má phải của gã liền tê rần đau rát.
Diệp Chí Viễn mím môi, uất hận cúi gầm mặt lặng im thin thít.
“Để vài sợi tóc và móng tay của mày lại đây rồi cút. Chuyện ở King tốt nhất là tự thân thu xếp sao cho cho ổn thỏa đừng liên lụy tới việc làm ăn kinh tế của Lion.”
Gã nhíu mày khó hiểu trước yêu cầu kỳ quặc mà Diệp Thế Thành phân phó thế nhưng cũng chẳng dám hỏi nhiều chỉ răm rắp làm theo.
Cầm túi đựng mẫu vật trên tay, ông đắn đo trong giây lát rồi cũng nhấc máy gọi cho một người bạn thân đang công tác tại Viện Pasteur nhờ người nọ giúp đỡ làm xét nghiệm ADN huyết thống.
Tính ông vốn vĩ đa nghi, Cố Giai Tuệ đã tư tình vụng trộm, ông sợ đến cả Diệp Chí Viễn cũng không phải con ruột của mình.
…—————-…
Chập choạng tối, Cố Duệ Dương ưu nhã ngồi thưởng rượu tại tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời Phoenix Financial Tower. Phóng tầm mắt nhìn qua lớp cửa kính thủy tinh trong suốt, hoàn toàn có thể thu trọn cảnh phố xá nhộn nhịp xa hoa chốn thị thành. Dòng xe cộ nối đuôi nhau trải dài tứ phía, như một dải lụa mềm uốn lượn quanh co.
“Cốc! Cốc!”
Cánh cửa gỗ vang lên loại thanh âm êm ái, tiếp theo đó liền bị người bên ngoài chầm chậm mở ra.
“Trễ năm phút…tôi còn tưởng cậu sẽ cho tôi leo cây.” Hắn cố tình giơ chiếc đồng hồ Rolex trên tay lên xem xét. Tựa tiếu phi tiếu đùa bỡn Diệp Khiêm.
“Kẹt xe.” Cậu lãnh đạm đáp, vừa kéo ghế ngồi xuống bàn ăn thì vị trí hai bên trái phải lập tức có người bảo bọc kín kẽ.
Cố Duệ Dương nhìn Lục Huy và Hứa Ngụy cứ trơ trơ cái mặt làm kỳ đà cản mũi thì bất mãn bĩu môi.
“Tôi nhớ là chỉ mời mỗi cậu.” Hắn ẩn ý nhắc nhở. Nhiều hơn là muốn tống cổ hai vị ôn thần kia.
“Họ đều là người của tôi.” Diệp Khiêm thản nhiên khiêu mi cười thân thiện.
“Chỉ là bàn bạc họp tác, Cố thiếu cần gì phải câu nệ đủ trò?” Lục Huy đanh đá ném sang phía đối diện ánh nhìn đầy nhạo báng. Khóe môi chậm rãi câu lên.
Cố Duệ Dương biết là không đuổi được nên cũng chỉ đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” mà mặc lệ sự tồn tại của hai tên xấc xược kia.
Hắn cẩn thận rót rượu, chu đáo đẩy đến trước mặt Diệp Khiêm
“Thấm giọng đã, rồi hẳn vào việc chính.” Hắn yêu nghiệt nháy mắt, bộ dạng phóng đãng hệt như muốn trêu ghẹo trai nhà lành càng làm cho Lục Huy thêm phần cay mắt còn Hứa Ngụy thì lạnh lẽo rét căm.
Cậu thong thả nhấp môi, xã giao khen ngợi.
“Whisky GlenAllachie 15 năm ủ. Không tệ.”
Đáp lại, Cố Duệ Dương nhìn cậu thật lâu, sâu trong đôi con ngươi đen tuyền sâu thẳm là sự chiêm nghiệm và ẩn chứa si tình.
“Để tôi kể cho cậu nghe một hồi chuyện cũ…” Hắn rũ mắt che đậy đi nỗi thống khổ day dứt ở trong tim, bàn tay với khớp xương rõ ràng vân ve nơi vành ly đầy rượu.
Diệp Khiêm biết người đối diện muốn nói gì nên cũng không ý kiến, chỉ lặng lẳng quan sát từng biểu cảm hiển hiện trên khuôn mặt đối phương.
“Mười sáu năm về trước, trong đêm thu se lạnh, tôi với mẹ mình trở về nhà sau những ngày nán lại Giang gia lo hậu sự cho bà. Vì đói nên tôi được người hầu dẫn xuống bếp dùng bữa còn mẹ tôi thì về phòng trước nghỉ ngơi. Sau đó tôi nghe thấy trên lầu truyền xuống tiếng cãi cọ…còn có cả thanh âm đập đồ và những lời chửi rủa khó nghe…” Nói đến đây, Cố Duệ Dương lại ngẩng đầu nhìn Diệp Khiêm, đôi mắt ưng đã hằn đầy tơ máu.
“Cậu biết tôi nghe thấy gì không?” Hắn cười hỏi, rồi lại tự cao giọng trả lời.
“Giang phụ dâm phụ…ti tiện loạn luân…không biết xấu hổ.” Hắn chua chát thuật lại, nụ cười trên mặt quỷ dị đến mức đắng lòng.
“Tôi thấy mẹ mình nắm tóc Cố Giai Tuệ lôi ra ngoài,…trên người bà ta…không một mảnh vải che thân. Ba tôi thì vội vàng ngăn cản…và dĩ nhiên…ông ấy cũng chẳng mặc gì.”
Cố Duệ Dương cười, thế nhưng lệ nóng lại lăn dài trên má.
“Cô của tôi…và ba tôi đấy…thật ghê tởm…đúng không?”
Diệp Khiêm chỉ thở dài bất đắc dĩ, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt ẩn chứa cảm thông.
“Trong lúc giằng co mâu thuẫn, mẹ tôi bị Cố Đức Vinh đẩy mạnh…Bà mất thăng bằng loạng choạng ngã về sau…mà phía sau bà ấy…chính là những bậc thang lạnh lẽo.”
“Mẹ tôi chết rồi.” Giọng hắn nghẹn ngào khàn đặc.
“Bà ấy chết ngay trước mặt tôi. Chết không nhắm mắt.”
Hắn đau đớn siết chặt nắm tay, nỗi oán hận dâng trào trong phút chốc.
“Diệp Khiêm. Tôi không chỉ muốn lật án, tôi còn muốn Cố Giai Tuệ và Cố Đức Vinh phải trả một cái giá lớn. Tôi muốn bọn họ phải thảm bại người không ra người, ma không ra ma.”
“Được.” Cậu gật đầu đáp ứng.
“Nói đi…anh cần tôi giúp gì?”
Cố Duệ Dương khép mi, điều chỉnh lại tâm tình hỗn loạn. Lần nữa mở mắt ra, chỉ còn lại sự điềm tĩnh lạnh băng.
“Tôi đang thiếu nhân chứng và vật chứng. Nhiều năm trở lại đây…tôi vẫn luôn tìm kiếm một người. Người đó tên Phùng Hưng là quản gia nhà họ Cố. Trong đêm xảy ra án mạng…ông ấy cũng có mặt và nhìn thấy toàn bộ hiện trường. Chỉ là sau đó…dường như là sau tang lễ của mẹ tôi…ông ấy liền biến mất, bặt vô âm tín không dò ra được hành tung. Tôi sợ…sợ là Phùng Hưng đã bị giết.”
Diệp Khiêm nhíu mày, trầm ngâm nghĩ ngợi hồi lâu rồi nhìn sang Hứa Ngụy.
“Chú có thể nhờ Mã Kiêu điều tra giùm được không?” Cậu có phần ngượng ngùng khi nhắc đến vị chiến hữu kia của gã. Nhưng đã đi đến bước đường này thì chỉ đành trông cậy vào mạng lưới quan hệ rộng của gã mà thôi.
“Tôi sẽ nói thử. Em yên tâm, nhất định sẽ cho em một kết quả thích đáng.”
“Còn có…” Cố Duệ Dương chen ngang.
“Tôi muốn quậy thật lớn vụ này.”
Diệp Khiêm lại bật cười tỏ vẻ cực kỳ thích thú.
“Trùng hợp thật…chúng ta chung ý tưởng rồi.”
Cậu nghiêm chỉnh chìa ra bàn tay thon dài thanh tú, thấp giọng nói một cách tinh ranh.
“Cố thiếu…hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”