Rate this post

Đôi mắt phượng hẹp dài trầm tĩnh của Cao Gia Minh lẳng lặng dõi theo chiếc Audi đang khuất dần sau hàng rào sắt phủ đầy dây Thường xuân xanh mướt. Nếu anh không nhìn lầm, thì người ngồi bên trong xe chính là cậu nhóc hay khóc nhè năm ấy.

“Diệp Khiêm…!”

Đôi môi mỏng khẽ khàng hé mở, Cao Gia Minh vô thức gọi ra cái tên đã sớm chìm vào quên lãng bởi xa vắng quá lâu. Dường như có cái gì đó nghẹn ngào thắt chặt ở trong tim, lại dường như chẳng có gì ngoài một chút bâng khuâng hụt hẫng. Hệt như những cánh hoa buông mình bay trong gió, mang theo nỗi bồi hồi tản mạn không tên.

“Anh đang nhìn gì đấy?” Giọng nói nũng nịu ngọt ngào như rót mật vào tai của Diệp Yên Nhiên đúng lúc vang lên, câu lại phần hồn đã đi lạc của người nào đó.

“Không có gì.” Cao Gia Minh luyến tiếc thu tầm mắt, mỉm cười đi đến bên cạnh vị hôn thê.

Anh cẩn thận giúp cô xách một đống túi lớn đựng trang sức và váy áo chuẩn bị cho ngày lễ đính hôn vào nhà.

Vừa đi đến phòng khách, hai người đã nhìn thấy bãi chiến trường còn chưa được dọn xong của Diệp Thế Thành.

“Chuyện gì vậy? Sao phòng khách lại bừa bộn thế này?” Diệp Yên Nhiên cao giọng hỏi người hầu đang thay mới bộ ấm tách.

“Còn có thể là chuyện gì?” Diệp Thế Thành từ trên lầu đi xuống. Vừa nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Yên Nhiên liền tức tối tuôn một tràn dài mà không cần người hầu phải thuật lại.

“Cái thằng bất hiếu đó vác mặt về rồi. Thật đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà. Hỏi một câu nó trả lời mười câu, rõ là muốn chọc cho ba tức chết.”

“Ba đang nói đến Diệp Khiêm sao? “

Một tia căm hận cùng thù ghét thoáng hiện lên nơi đáy mắt của Diệp Yên Nhiên, thế nhưng rất nhanh liền bị cô đè ép che giấu đi một cách rất kỹ càng.

Diệp Thế Thành hừ lạnh xem như lời khẳng định.

Cao Gia Minh nghe rõ mồn một từng câu, trong lòng không hiểu vì sao lại u buồn khó tả. Anh biết rõ mối quan hệ cơm không lành canh không ngọt giữa Diệp Thế Thành và Diệp Khiêm. Cũng biết rõ cậu nhóc ấy vẫn luôn là kẻ dư thừa trong căn nhà rộng lớn xa hoa này. Sai lầm của thế hệ trước vốn không nên đặt hết lên trên người của cậu. Thế nhưng, làm sao để tháo gỡ được khúc mắc trong khi cái danh phận con riêng đã là thứ định kiến ăn sâu vào nhận thức cốt tủy của con người?

“Bác Diệp…xin bác hãy nguôi giận. Diệp Khiêm tuổi còn trẻ, có lẽ tính cách còn vài phần xốc nổi bốc đồng nên mới nói năng không lựa lời.” Cao Gia Minh lên tiếng khuyên ngăn.

Anh vẫn mong một ngày nào đó nhà họ Diệp có thể hoàn toàn tiếp nhận Diệp Khiêm, để cậu nhận tổ quy tông, đường đường chính chính trở thành tiểu thiếu gia ngẩng cao đầu mà sống. Cậu xứng đáng được yêu thương, được che chở chứ không phải bị coi thường rẻ rúng như bây giờ.

“Nó hai mươi ba tuổi rồi chứ đâu còn nhỏ, con không cần phải nói đỡ cho cái thứ không ra gì đó.” Diệp Thế Thành hằn học ngồi xuống ghế sofa, mệt mỏi day day hai bên huyệt thái dương đau nhức.

Cao Gia Minh nhìn thái độ cứng rắn quyết tuyệt của ông thì liền hiểu dẫu có nói gì thêm thì cũng chỉ bằng thừa. Anh khéo léo chuyển sang chủ đề khác, cùng với Diệp Yên Nhiên bàn bạc kỹ lưỡng về bữa tiệc đính hôn sẽ diễn ra vào hai ngày sau.

Hai nhà Diệp – Cao vốn quen biết từ lâu, giao tình khắn khít. Ngay từ lúc Cố Giai Tuệ mang thai lần hai, khi nhận được kết quả siêu âm là con gái Diệp Thế Thành đã có ý muốn liên hôn. Cao gia tuy không nhúng tay vào mảng chính trị thế nhưng lại có địa vị không hề nhỏ ở thủ đô, sở hữu khối tài sản khổng lồ cùng với tập đoàn giải trí hàng đầu – Horse.

 Suốt hai thập kỷ trôi qua, người đàn ông quyền lực nhất nhà họ Cao – Cao Vỹ Quang chưa từng lọt khỏi bảng xếp hạng mười tỷ phú giàu nhất nước S. Đó là chưa kể đến Cao Gia Minh từ nhỏ đã biểu hiện ra sự thông minh ưu tú hơn tất thảy những cậu ấm con nhà quyền quý khác. Mười tám tuổi đỗ thủ khoa đầu vào ngành Quản trị kinh doanh ở Đại học Oxford, hai mươi ba tuổi đã trở thành CEO tiếp quản Horse đưa Cao thị một đường đi lên chiếm lĩnh thị trường. Vẻ ngoài xuất sắc cộng với thành tựu nổi bật khiến cho anh chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, làm cho bao trái tim thiếu nữ phải xiêu lòng thổn thức. Một chàng rễ hiếm có khó tìm như thế, Diệp Thế Thành nào có thể bỏ qua. Diệp Yên Nhiên thì lại càng muốn giữ.

Vậy nên kể từ lần đầu tiên gặp mặt, cô công chúa nhà họ Diệp đã xác định được hoàng tử của đời mình. Diệp Yên Nhiên chẳng màng thể diện mà bám chặt lấy Cao Gia Minh không rời nửa bước. Gần như là dốc hết tâm huyết để theo đuổi cho bằng được mới thôi. Cô cố gắng biến bản thân trở thành hình mẫu mà anh yêu thích. Cố gắng đẩy lùi tất cả các tình địch ngấp nghé xung quanh. Có lẽ là mưa dầm thấm đất, cũng có lẽ là bởi vì sự tác hợp, chấp thuận của hai nhà, Diệp Yên Nhiên rốt cuộc cũng có được chàng trai mà cô thầm mong ước.

…—————-…

Rời khỏi nhà họ Diệp chưa được bao lâu thì Diệp Khiêm nhận được tin nhắn của Lục Huy. Cậu không về Crazy ngay mà bảo tài xế đưa đến Trường đua xe – Winner.

Vừa bước vào cổng lớn, Diệp Khiêm đã nhìn thấy thân hình dong dỏng cao của tên đầu gỗ nào đó đang đứng ở khán đài tầng hai.

“Mày gọi tao qua đây có việc gì không?” Diệp Khiêm nhàn nhã chống tay lên lan can nhìn xuống trận đua đang diễn ra bên dưới.

“Con chiến mã của mày đã độ xong rồi.” Lục Huy nhướng mày, vô cùng đắc ý mà khoe khoang.

“Perfect!” Y búng tay, xoay người đi về lối thang máy dẫn xuống tầng hầm.

“Theo tao.”

Trong garage mờ tối, một siêu phẩm tốc độ đang nằm im ở đó chờ đợi ngày xuất kích. Lục Huy chậm rãi tiến đến, mạnh mẽ kéo xuống tấm bạt, làm lộ ra thân xe màu đen huyền bí pha chút sắc cam phá cách của chiếc Bugatti Chiron Super Sport 300.

“Thế nào? Tuyệt đúng chứ?” Y hất hàm đánh cái nháy mắt với Diệp Khiêm.

“Tao đã bảo chuyên viên kỹ thuật chỉnh lại cảm biến áp suất lốp, ống xả và đèn xe. Động cơ 8 lít W 16 vẫn giữ nguyên, mày hoàn toàn có thể đạt được vận tốc tối đa 490km/giờ.”

Khóe môi của Diệp Khiêm chậm rãi câu lên, trong mắt là vài phần thích thú cùng với hài lòng.

 Cậu xòe tay ngoắc ngoắc Lục Huy.

Y liền hiểu ý mà ném sang chùm chìa khóa.

Chuẩn xác bắt lấy, Diệp Khiêm nhanh chóng ngồi vào xe, thắt dây an toàn rồi khởi động máy. Tiếng gầm gú đầy khí thế vang lên như tiếng rống giận của loài động vật hoang dã đã bật chế độ săn mồi. Pô xe tóe lửa, chiếc Bugatti lao thẳng ra đường đua bằng tốc độ ánh sáng.

Vì là ngày thường nên ở Winner chỉ đang tổ chức đua thử, chủ yếu là những cậu ấm cô chiêu muốn đến đây bung xõa. Thế nên, trong một dàn xế hộp đang chạy băng băng trên con đường uốn lượn bỗng xuất hiện thêm mũi tên xé gió khác cũng không có gì hiếm lạ.

Diệp Khiêm thành thục đánh lái, tạo nên một cú ôm cua cực kỳ đẹp mắt. Cậu nhấn mạnh chân ga, vượt qua hàng loạt siêu xe đang dẫn đầu rồi thành công cán đích.

Về ngay sau cậu một giây chính là chiếc Ferrari Enzo màu đỏ với tốc độ tối đa lên đến 355 km/ giờ. Mà oái oăm thay chủ nhân của con xe ấy lại là người mà Diệp Khiêm không muốn nhìn thấy nhất – nhị thiếu gia nhà họ Cao – Cao Gia Kỳ.

So với Cao Gia Minh nhã nhặn tinh tế, thì Cao Gia Kỳ lại chẳng khác gì phường lưu manh thô thiển. Chỉ giỏi ăn chơi trác tán, tiêu tiền phá của. Vẻ bề ngoài vốn đã không bằng, thực lực và tài năng lại càng kém xa.

Mở cửa bước xuống xe, Diệp Khiêm vốn đã làm lơ sự tồn tại của người nào đó, thế nhưng cây muốn lặng mà gió lại chẳng ngừng, nước giếng không chạm đến nước sông, nước sông lại cố tình day vào trong nước giếng.

 Cao Gia Kỳ một tay đút túi quần, dẫn theo sau là đám công tử bột huênh hoang đứng chắn ở trước mặt Diệp Khiêm.

“Chậc chậc! Tưởng ai xa lạ hóa ra là Diệp tam thiếu.” Cậu ta nói bằng giọng cợt nhả. Như nhớ ra gì đó, lại mỉm cười bồi thêm.

“Ấy…cũng không đúng. Diệp gia có bao giờ thừa nhận đâu mà gọi là tam thiếu. Con riêng thì vẫn là con riêng thôi. Đũa mốc làm sao mà trèo được mâm son. “

“Đúng đấy…cái thứ con của tiểu tam bị hàng chục thằng đàn ông đè dưới thân chơi đùa, vậy mà vẫn còn mặt mũi để xuất hiện ở đây. Cũng lì lợm thật.” Một tên khác mở miệng hùa theo.

“Ồ…hóa ra là nhân vật chính trong cái clip nóng năm năm trước đấy à. Tao còn lưu cái clip đó ở trong máy tính này. Biểu hiện gợi tình chẳng khác gì một thằng nam điếm.”

Bàn tay Diệp Khiêm siết chặt thành quyền, trong mắt đã hiện lên tia ngoan độc.

“Trường đua này có nuôi chó sao? Sủa nhiều thế.”

Cậu lạnh lùng buông câu, ác liệt huých thẳng vào vai của Cao Gia Kỳ mà nghênh ngang bước qua.

“Con mẹ nó! Mày chửi ai là chó?” Cao Gia Kỳ tức giận nghiến răng, quyết muốn kiếm chuyện với Diệp Khiêm tới cùng.

“Đứa nào đang sủa, thì tao nói đứa đó đấy.”

“Mày cũng mạnh miệng gớm nhỉ? Có gan đua với tao một trận không?”

Diệp Khiêm bật ra một tiếng cười mỉa, không chút để tâm mà khinh khỉnh bước đi.

“Đúng là cái đồ đàn bà. Ti tiện hệt như con mẹ của mày, chỉ biết phục vụ thân dưới của đàn ông.” Bị đối phương coi thường, Cao Gia Kỳ nói năng càng thêm phần cay nghiệt.

Bước chân của Diệp Khiêm dừng lại, nụ cười trên môi càng thêm phần quái đản âm tàn.

“Mày muốn đua đúng không? Được! Thích thì tao chiều.”

Dứt lời cậu liền xoay người trở vào trong xe, ánh mắt sắt bén ác liệt như một con dã thú.

Hứa Ngụy đứng từ xa quan sát, biết đã có chuyện liền vội vàng chạy đến. Gã liên tục gõ lên cửa kính ô tô, lo lắng hỏi Diệp Khiêm.

“Em tính làm gì?”

Cậu ấn nút hạ cửa sổ xuống, không chút cảm xúc mà nói với Hứa Ngụy.

“Chú đừng xen vào.”

Nói rồi cậu liền mặc kệ gã khuyên can mà kiên định nhấn ga chạy đến điểm xuất phát.

Chiếc Bugatti Chiron ngạo nghễ đỗ song song bên cạnh Ferragi Enzo, hai chiến thần tốc độ không ngừng ganh đua nhau nổ máy.

Một cô gái với mái tóc xoăn dài mặc trên người bộ váy ngắn cúp ngực yểu điệu đi đến trước đầu xe. Cô nàng thong thả tháo xuống dây băng vải buộc tóc rồi tung nó lên cao. Ngay tại thời điểm mảnh vải kia đáp đất, hai chiếc siêu xe liền như viên đạn bạc lao đi với tốc độ kinh người.

Chiếc Ferragi nhanh chóng đạt đến vận tốc 100km trên giờ chỉ sau ba giây khởi động, thành công vươn lên dẫn trước.

Diệp Khiêm vẫn vui vẻ bám sát ở phía sau. Cậu nhiều lần đánh lái muốn vượt qua nhưng đều bị Cao Gia Kỳ lạng lách cản lại.

“Thật thú vị.” Nụ cười nơi khóe môi của Diệp Khiêm càng thêm man rợn, ánh mắt lại lạnh lẽo chết người.

Rốt cuộc đến đoạn đường quanh co khúc khuỷu, cậu không những không giảm tốc mà ngược lại còn nhấn mạnh chân ga. Chiếc Bugatti kiêu hãnh chẳng khác gì con báo săn chạy vun vút vờn bắt con mồi.

Tiếng lốp xe ma sát mạnh trên lớp đường nhựa bằng phẳng kéo theo một dấu vết dài in đậm ngoằn ngoèo. Một làn khói trắng dày đặc bốc lên sau ống xả. Ở khúc cua cuối cùng chiếc Bugatti hoàn toàn xoay 180 độ chạy lùi, đầu đối đầu với Ferragi.

Vận tốc vẫn tiếp tục tăng cho đến khi chạm ngưỡng trên 300km trên giờ, Diệp Khiêm bất ngờ trả số. không lao về đích mà đâm thẳng về phía xe của Cao Gia Kỳ.

“Rầm!”

Thanh âm va chạm chát chúa vang lên. Vì không kịp né tránh nên hai xe gần như tông trực diện. Cũng may là ở những giây cuối cùng cả cậu và đối phương đều giảm tốc, nếu không có lẽ mọi thứ chỉ còn là thảm họa chứ không phải chỉ là xây xước nhẹ.

“Khiêm!”

Trái tim Hứa Ngụy giật thót, gã không chút nghĩ ngợi mà phi thân nhảy xuống từ khán đài lầu hai.

Lòng dạ của Lục Huy cũng nóng như lửa đốt, thế nhưng với môn võ boxing của y thì không đủ khả năng để làm ra hành động liều lĩnh như tên lính đặc chủng già đời.

“Chết tiệt.” Y tức giận mắng.

“Đưa chìa khóa xe cho tôi.” Hứa Ngụy cao giọng ra lệnh với một tên thiếu gia nhà giàu đang đứng xem mà mặt mày xanh mét.

“Hả?” Tên đó ngờ nghệch hỏi.

“Đưa chìa khóa xe cho tôi ngay!” Gã hung ác lặp lại.

Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng đứng trước sự uy hiếp của Hứa Ngụy, tên thiếu gia kia cũng chỉ đành răm rắp làm theo.

Ngồi vào xe, Hứa Ngụy vội vàng nổ máy chạy thẳng đến chỗ Diệp Khiêm.

Sau một cú chấn động mạnh, phần đầu của chiếc Bugatti và Ferragi đều đã biến dạng, móp méo.

Diệp Khiêm cười, một nụ cười điên cuồng như ác quỷ trở về từ địa ngục. Cậu lần nữa nhấn ga, lui về sau một khoảng rồi lại đâm thẳng về phía Cao Gia Kỳ.

Cứ liên tiếp như thế tới lần thứ ba thì Hứa Ngụy đến. Ngay khoảnh khắc chiếc Bugatti hùng hổ xông lên thì con Lamborghini mà Hứa Ngụy mượn được, nhanh chóng chặn ngang.

Diệp Khiêm gấp rút đạp phanh, may mắn dừng lại sát mép xe Hứa Ngụy.

Xuyên qua lớp cửa kính, bốn mắt chạm nhau, cậu chỉ đành quay đầu lái con chiến mã đầy thương tích một mình trở về đích.

Sau đó vài phút thì Hứa Ngụy và Cao Gia Kỳ cũng đuổi đến nơi.

“Thằng khốn, mày điên à?” Vừa bước xuống xe, Cao Gia Kỳ đã mang theo cái trán bị rách da rướm máu chạy đếm túm lấy cổ áo của Diệp Khiêm rống lớn.

Cậu bình tĩnh gỡ tay của cậu ta ra, đáp với vẻ mặt thản nhiên ngạo mạn.

“Đúng vậy, tao có máu điên trong người đấy. Thế nên…mày khôn hồn thì đừng chọc tới tao. Nếu không, tao không biết tao sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

“Mày dám…!” Cao Gia Kỳ nghiến răng ken két.

“Mày có thể thử xem tao có dám hay không?” Diệp Khiêm nhướn mày khiêu khích.

“Diệp Khiêm! Mày nên nhớ…mày chẳng là cái thá gì cả. Nếu mày đụng tới tao, nhà họ Cao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày. Nhất định sẽ khiến cho mày sống không bằng chết.”

“Mày nói đúng, tao chẳng có cái gì cả, tao chỉ có cái mạng này thôi. Tao dám cược, mày dám theo không?”

Cao Gia Kỳ dường như không dám tin một người từng hèn nhát cúi đầu sống yên phận mặc cho người giày xéo như Diệp Khiêm cũng có ngày nói ra những lời liều lĩnh đó. Cậu ta ôm một bụng tức không thể xả, chỉ biết trừng mắt lom lom lườm người đã đi xa.

Lục Huy nhìn chiếc Bugatti Chiron Super Sport 300 vừa mới độ xong đã trầy trụa hư mất phần đầu thì không khỏi đau thận. Hơn 5 triệu USD…vậy mà bị Diệp Khiêm lôi ra đâm như chơi xe điện đụng.