9
“Hôm nay Thừa Ý nói chuyện với Chính Hi vui vẻ ghê.”
Tối đến, Bỉnh Đường xoa bóp cho ta như mọi khi, nói với giọng như không hề để ý.
Ta tựa đầu lên gối, lười nhác nói: “Ừm.”
—— Sở dĩ ta nói chuyện với hắn vì tối qua hắn thỉnh cầu “đặc quyền khi xoa bóp”, ý là trong thời gian xoa bóp cho ta hắn sẽ được miễn hình phạt.
Thôi được, kỳ thật là do ta thấy người chịu khổ lại là chính mình. Khoảng thời gian xoa bóp hàng ngày vốn đã rất buồn chán, không thể cử động, để mặc người ta muốn gì làm nấy. Hiện tại còn phải cố kìm nén ham muốn nói chuyện dưới sự dụ dỗ của Bỉnh Đường, chuyện này quá mức tra tấn.
Ta đặc xá cho Bỉnh Đường, kỳ thật cũng để giải thoát chính mình.
“Hôm nay Chính Hi kể ta nghe một chuyện vô cùng khó tin.” Ta quan sát sắc mặt trầm tĩnh của Bỉnh Đường: “Nghe nói lần trước gặp phụ thân ta, ngươi đã mắng hắn suốt ba mươi phút?”
Đôi tay xoa bóp khẽ ngừng, sau đó hắn nói với giọng hồi tưởng: “Giờ nghĩ lại, khi đó do ta không giữ được bình tĩnh.”
“Ngươi làm thế vì bênh vực cho ta?”
“Ừm, nhưng dù thế nào hắn cũng là phụ thân của Thừa Ý.”
Ta nói: “Ngươi mắng hắn với ta không thành vấn đề, ta vốn không có tình cảm gì với hắn. Chỉ là, Chính Hi kể một vài chi tiết khiến ta hoài nghi suy đoán trước đó của ngươi có thể đúng.”
“Chuyện gì?”
“Chính là chuyện hắn vẫn thường âm thầm quan sát ta.” Ta kể lại những lời Chính Hi nói, nhìn Bỉnh Đường rơi vào trầm tư, hỏi: “Ngươi thấy sao?”
“Hắn là phụ thân của Thừa Ý. Chuyện này chỉ Thừa Ý mới quyết định được.” Bỉnh Đường tiếp tục xoa bóp.
Ta nhăn mày rối rắm, lẩm bẩm: “Cứ thấy ngại ngùng sao đó… Chậc, kỳ thật ta cũng không biết. Hơn nữa, nếu Chính Hi nói vậy, ta lại hoài nghi…”
Ta lại bắt đầu hoài nghi vị Phó đại thúc kia chính là phụ thân của ta.
Chỉ tiếc ta không mang thư từ của hắn theo, nếu không có thể để Chính Hi xác nhận chữ viết xem thế nào. Địa chỉ thư Phó đại thúc cho ta lại chỉ là một khu dân cư bình thường.
Phó đại thúc là phụ thân ta là một chuyện cực kỳ tốt, chỉ là nhìn vẻ cô đơn của Chính Hi, ta thấy hụt hẫng kì lạ.
Ta đang như đi vào cõi thần tiên thì bị Bỉnh Đường lật người lại. Ta nằm thẳng trên giường, nhìn hắn bóp chân cho mình, yếu ớt nói: “Ta từng nói với ngươi chưa nhỉ. Mỗi lần bị lật người ta đều thấy mình giống như một con cá bị ướp muối.”
Bỉnh Đường cười khẽ: “Huynh chưa từng nói với ta chuyện này.”
“Vậy nhất định là từng nói với Nguyệt Đồng. Ta còn nhớ rõ hắn trả lời rằng, dù thế nào thì ta vẫn là một chú cá xinh đẹp. Quả thật ta cũng thấy mình rất đẹp. Nếu có thêm một ít cơ bụng thì càng hoàn mỹ.” Ta nỗ lực ưỡn bụng.
Bỉnh Đường vuốt ve bụng ta, an ủi: “Giờ Thừa Ý đã rất hoàn mỹ rồi. Thừa Ý không những là một chú cá xinh đẹp, còn là chú cá rất thơm ngon nữa.”
Ánh sáng lập tức lóe lên trong đầu khiến ta lĩnh ngộ được ẩn ý kỳ diệu đằng sau câu cổ vũ của hắn: “Chú cá thơm ngon? Vậy chẳng phải rất dễ bị người ăn mất sao?”
Bỉnh Đường cười càng rõ hơn, giọng dẫn dắt: “Nhưng Thừa Ý có phải cá thật đâu, làm sao bị người ăn mất được?”
Ta biết thừa hắn, mỗi khi hắn dùng ngữ khí kiểu này chắc chắn là để lừa ta. Có điều, ánh sáng trong đầu chớp lên rồi lại biến mất, vì thế ta vắt óc nhưng vẫn không nghĩ ra được câu hắn nói có vấn đề gì. Cuối cùng chỉ quy lại là do ta nghĩ nhiều.
“Ta đúng là vừa xinh đẹp vừa thơm ngon! Ngươi nói không sai chút nào!” Ta kiêu ngạo ưỡn ngực.
Bỉnh Đường ấn ta nằm lại lên giường, dỗ dành: “Thừa Ý xinh đẹp thơm ngon ngoan nào, đừng cử động.”
Cơ thể cử động khiến ta cảm nhận được phần đó đó giữa hai chân hơi di chuyển, làm ta chợt nhớ đến vấn đề mình miên man suy nghĩ tối qua.
Ta bỗng nghiêm túc hỏi: “Bỉnh Đường, ta hỏi ngươi một vấn đề vô cùng riêng tư. Không biết ngươi có đồng ý trả lời không?”
“Thừa Ý nói đi.”
Chuyện này hơi khó mở miệng. Ta ho nhẹ một tiếng, cố gắng lấy hết can đảm, nói: “Chính là, bình thường bao lâu ngươi sẽ ‘ngẩng đầu’ một lần? Ta nghi ngờ mình không ‘ngẩng đầu’ được.”
Trước đây ta chưa từng để ý chuyện này. Có điều vì mấy ngày trước thấy Bỉnh Đường “ngẩng đầu”, không khỏi liên tưởng đến chính mình.
Trong ký ức của ta, số lần bản thân “ngẩng đầu” có thể đếm trên đầu ngón tay. Dù là khi đọc loại sách đó đó, hoặc khi tự rửa sạch bộ phận tư mật của chính mình, ta cũng chưa từng có phản ứng gì. Dù không có ý định thành thân nhưng đây vẫn có thể là vấn đề về sức khỏe, không khỏi khiến ta lo lắng.
Ta rõ ràng nhìn thấy lông mi của Bỉnh Đường chớp mạnh vài lần. Có điều khi trả lời ta, giọng hắn lại có vẻ rất bình tĩnh: “Không phải Thừa Ý không ‘ngẩng đầu’ được.”
“Hở? Vì sao ngươi biết?”
Bỉnh Đường im lặng một lát, sau đó nói: “Hiện tại chúng ta đang thảo luận vấn đề sức khỏe nghiêm túc, phải không?”
“Đương nhiên rồi.”
Bỉnh Đường thành khẩn: “Vậy kế tiếp, dù ta nói gì đi nữa, Thừa Ý cũng sẽ không coi ta là biến thái, đúng không?”
Ta bỗng thấy hoảng sợ: “Gượm đã! Ngươi không định làm gì ta đấy chứ?”
“Đương nhiên là không. Chỉ là ta thấy sau khi ngủ, thi thoảng Thừa Ý sẽ ‘ngẩng đầu’, có điều thời gian thường không dài, thế nên bản thân Thừa Ý cũng không phát hiện ra.”
Ta càng sợ hãi hơn: “Ngươi nhìn ta làm gì? Sao ngươi không ngủ?”
“Ta cũng chỉ vô tình phát hiện ra chuyện này.”
Ta nhìn vẻ mặt hắn, cười lạnh một tiếng, kiên định nói: “Ha! Ta không tin!”
Giọng Bỉnh Đường còn kiên định hơn ta mấy phần: “Chỉ là vô tình phát hiện thôi!”
Dáng vẻ của hắn càng khẳng định thêm suy nghĩ của ta. Ta nghiến răng rồi khí phách nói: “Nguyên Bỉnh Đường, ngươi là đồ biến thái! Từ giờ về sau ta không bao giờ ngủ cùng ngươi nữa!”
Bỉnh Đường bắt chước ta, cũng nghiến răng. Có điều trên mặt hắn chẳng có gì là giận dữ, đáy mắt còn ẩn chứa ý cười, dùng giọng rõ rành rành là cố tình giả vờ lên án: “Thừa Ý, huynh không thấy mình hơi quá đáng sao?”
Tuy biết hắn đang trêu chọc mình nhưng ta vẫn không nhịn được. Ta trố mắt khó tin, lên giọng: “Ha? Ta quá đáng? Nguyên Bỉnh Đường, ngươi đã ăn cướp còn la làng!”
“Vì muốn Thừa Ý yên tâm nên ta mới tiết lộ quan sát của ta cho Thừa Ý, không màng nguy cơ bị coi là biến thái. Nếu ta thật sự có suy nghĩ biến thái, liệu ta có kể cho Thừa Ý để làm bại lộ chính mình không?”
Bỉnh Đường rõ ràng cực kỳ có tài ăn nói. Nghe hắn thề thốt son sắt đến là đàng hoàng như vậy, ta bị thuyết phục vài phần: “Thôi được. Nguyên Bỉnh Đường, ta cho ngươi một cơ hội giải thích.”
“Thi thoảng ta bị mất ngủ, không ngủ được, lúc đấy ta tất nhiên sẽ chỉ chú ý đến Thừa Ý.”
Ta thở phào nhẹ nhõm: “Ra vậy! Là ta nghĩ oan cho ngươi.”
“Kỳ thật cũng không hoàn toàn oan.” Bỉnh Đường rất thành thật: “Để xin nhận khoan hồng, ta quyết định nói thật. Sau khi Thừa Ý ngủ say, ta từng hôn trộm Thừa Ý vài lần.”
Ta chợt mở to mắt, đang tính bùng nổ thì lại nghĩ một lúc, sau đó quyết định độ lượng khoan hồng tha thứ cho hắn: “Vì ngươi biết thành thật, ta quyết định không truy cứu chuyện này. Ăn ngay nói thật là chuyện đáng khen ngợi!” Dù gì hắn nói là “vài lần”, chắc cũng không nhiều lắm?
Có điều ta nhanh chóng phát hiện ra điểm mù trong lời nói của hắn: “Khoan đã! Ngươi bắt đầu hôn trộm từ bao giờ?”
“Thừa Ý vừa nói sẽ không truy cứu đúng không?”
Ta mơ hồ cảm thấy không ổn lắm: “Đúng vậy…”
Bỉnh Đường khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Kể từ lần đầu tiên chúng ta ngủ chung. Năm ta mười một tuổi, còn Thừa Ý mười ba tuổi.”
Ta thật sự không nhịn nổi nữa, ném gối đầu về phía hắn, tức giận: “Nguyên Bỉnh Đường!” Vậy nghĩa là từ năm mười ba tuổi, nụ hôn đầu tiên của ta đã không còn?
Bỉnh Đường tóm gọn chiếc gối, đặt nó lại lên giường, giọng càng thêm ấm áp: “Khi đó ta còn nhỏ. Trẻ con mà, thích ai là không nhịn được, chỉ làm theo những gì trái tim mách bảo.”
Ta hít sâu, thầm nghĩ dù sao cũng là chuyện từ mười năm trước, chỉ là bị đệ đệ còn ít tuổi hơn mình hun một cái. Không cần phản ứng quá khích, trẻ con suy nghĩ rất đơn thuần.
Nghĩ vậy, lòng ta bình tĩnh hơn, còn thấy hơi xấu hổ vì khi nãy vừa mới thất lễ: “Ta không so đo với ngươi. Có điều sau này không được làm như thế nữa!”
“Được.” Bỉnh Đường lại cười nói: “Sau này ta sẽ hôn một cách quang minh chính đại.”
“Ngươi còn dám… Thôi.” Ta vẫn hiểu được đạo lý chặn kín không bằng điều hướng hợp lý. Muốn tội phạm “hành hung” từ nhỏ như hắn chấm dứt hẳn việc hôn ta là chuyện không thể. So với việc để hắn làm một cách lén lút, không bằng để “tội ác” bại lộ ngoài ánh sáng.
Ta ra vẻ hung dữ: “Ngươi không được thích hôn thì hôn. Phải được ta đồng ý trước!”
Bỉnh Đường khiêm tốn hỏi: “Vậy xin hỏi phải làm gì mới có thể nhận được sự đồng ý của Thừa Ý?”
“Tùy vào tâm trạng của ta.”
“Nếu tâm trạng Thừa Ý luôn không vui, mãi mãi không đồng ý thì ta biết làm sao?”
Ta vỗ đệm giường, hung dzữ nói: “Việc này do ta toàn quyền quyết định. Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta!”
“Nhưng ta đã hết sức chân thành kể chuyện giấu kín suốt 10 năm cho Thừa Ý. Thừa Ý không khen thưởng ta sao?”
Ta cười lạnh: “Đây vốn là chuyện ngươi nên làm. Ngươi chỉ đang lấy công chuộc tội thôi.”
Bỉnh Đường đưa một ngón tay, nói như thật: “Hiện tại ta không cần nhiều, chỉ cần một nụ hôn chúc ngủ ngon mỗi tối thôi.”
“Chỉ có vậy?”
Bỉnh Đường gật đầu chân thành.
Ta nghĩ, thấy đây không phải chuyện gì lớn, chỉ cảnh cáo: “Không được dùng lưỡi!”
“Tuyệt đối không.”
“Thôi được, ta miễn cưỡng đồng ý.” Ta khẽ hất cằm: “Tiểu tử nhà ngươi phải nhớ kỹ bản đại nhân đã nhân từ như thế nào. Từ giờ về sau không được lừa gạt huynh trưởng, nếu không sẽ dùng gia pháp trị, rõ chưa?”
Bỉnh Đường cười nhẹ: “Rõ, thưa huynh trưởng đại nhân.”
Ta lúc này thỏa mãn, giục hắn: “Ngươi xoa bóp tiếp đi.”
Một lát sau có tiếng đập cửa, giọng nói phấn khích của Chính Hi truyền đến từ bên ngoài: “Thừa Ý, Thừa Ý! Ta đọc truyện huynh viết rồi. Thật sự quá xuất sắc!!”
Ta lập tức tỉnh táo lại, huơ tay nắm vạt áo của Bỉnh Đường: “Bỉnh Đường, mau giúp ta mặc quần áo. Ta muốn nói chuyện với hắn.”
Bỉnh Đường bất đắc dĩ than một tiếng, vừa cầm quần áo của ta vừa nói: “Mới xoa bóp được có một nửa thôi.”
“Chuyện này không vội, lát nữa làm sau!”
Hắn mặc quần áo cho ta xong, đỡ ta dựa lên đầu giường, còn tri kỷ lót gối sau lưng ta rồi mới đi mở cửa cho Chính Hi.
Cửa vừa mở, Chính Hi đã vọt vào như cung tên rời khỏi nỏ. Hắn cầm tập truyện chữ ta đưa, đi tới mép giường, kích động nói: “Huynh đệ tốt, huynh đúng là một thiên tài tuyệt thế! Nếu thê tử nói ta biết đây là truyện huynh viết từ sớm, ta đã không quen huynh muộn như vậy! Huynh biết không? Đây là lần đầu tiên trong đời ta chủ động đọc hết một quyển sách!”