Trình Tú Dao ngã lưng ra phía sau, cô đang suy nghĩ về những manh mối lúc nãy. Ngày mai, khi gặp Trình Vũ Phong cô sẽ liên kết những manh mối đó lại. Chân cô cứ liên tục gõ theo nhịp, nhìn thấy cô mệt mỏi, Lý Cảnh Thiên cất lời
” Dọn mệt lắm hả?””Ừm, em đói bụng quá”” Chúng ta đến Carrington ăn trưa nhé”” Vâng”Lý Cảnh Thiên xoay tay lái, lao đến The Carrington, anh đã cho trợ lý đặt trước bàn ở đó rồi.
Lúc này, ở bệnh viện Lighthouse Health của Trình gia. Trình Vũ Phong đang họp các bác sĩ cộm cán trong bệnh viện để chấn chỉnh lại việc ma cũ bắt nạt ma mới.
-” Một lần nữa tôi yêu cầu các bác sĩ ở đây hãy bỏ cái tư tưởng đó ngay lập tức”
Một cuộc điện thoại gọi đến, anh nhìn thấy số liền bắt máy
(-” Thiếu gia, tìm được rồi ạ”)
-”Ha?”
(-” Cuộn băng và nhật ký của cố giám đốc, tôi vẫn chưa mở ra và đang bảo quản nó trong két sắt rồi ạ”)
-” Làm tốt lắm, tôi sẽ qua đó ngay”
Cuộc hộp kết thúc một cách vội vã, Trình Vũ Phong vội vã bay sang Pháp, chỉ kịp để lại một dòng tin nhắn ngắn cho Trình Tú Dao.
Cô đang ăn trưa vui vẻ cùng Lý Cảnh Thiên thì điện thoại thông báo tin nhắn
“Anh sang Pháp có chuyện gấp, tuần sau về nhà gặp rồi nói sau”
-” Cái gì nữa?”
Cô gọi điện liên tục cho Trình Vũ Phong nhưng cứ thuê bao mãi, Lý Cảnh Thiên nhìn cô đột nhiên cau mày thì giật lấy điện thoại của cô.
-” Em mà phớt lờ anh là anh giận đấy”
Cô cũng đến chịu anh
-” Vâng”
Anh đặt điện thoại của cô sang một bên rồi ăn trưa.
Lúc này ở Trình gia đang đón tiếp một vị khách vô cùng đặc biệt, Chu Uyến Lan vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Hạ Phương Ý. Ngày thường không thấy mặt, đột nhiên hôm nay đến đây. Hạ gia là gia tộc có tiếng mà không có miếng, con cháu trong gia đình không chịu phấn đấu nên lụn bại từ từ. Lấy danh nghĩa là họ hàng của Chu gia để làm ăn nhưng không mấy thành công, rất may con dâu cả nhà đó là con gái út của một chính trị gia nên cũng được hưởng tiếng thơm.
-” Cô cũng rất có lòng, đến chơi thôi mà mang rất nhiều đồ”
Chu Uyển Lan đặt tách trà xuống
” Chị, em đến cũng để thăm chị thôi mà, em nói khi nào rảnh sẽ đến thăm chị và anh mà””à, vậy hả? Cũng mười mấy năm rồi không gặp”Hạ Phương Ý sượn không nói nên lời
” Muốn nhờ gì thì nói lẹ, chồng tôi sắp về rồi, cô chắc cũng không định ở lại ăn cơm trưa đâu nhỉ?”” Em…”Hạ Phương Ý quỳ rạp xuống
” Chị, em biết là số chị may mắn, chồng và con đều rất xuất sắc. Dịch Phong nhà em mới ra trường, không có công ty nào chịu nhận thằng bé. Chị… hay là chị lựa lời nói với Vũ Phong cho thằng bé một công việc tử tế trong tập đoàn của nhà chúng ta được không chị?”” Nhà chúng ta? Tôi và cô có quan hệ gì? Họ hàng xa mấy đời sao? Hạ Phương Ý, tôi vẫn còn nhớ năm đó ông bà nội tôi làm ăn khó khăn vì suy thoái kinh tế, gia đình tôi cũng chưa từng nhờ Hạ gia giúp đỡ.”” Chị, em xin chị mà”” Hạ Phương Ý, tôi thấy Dịch Phong cũng là đứa trẻ có tiền đồ, cô cứ để thằng bé tự lực cánh sinh đi”Chu Uyển Lan đứng lên đi đến cầu thang, bà bước mấy bước thì quay đầu lại.
-” Tiễn khách đi”
Bảo vệ đi đến muốn đưa Hạ Phương Y rời đi nhưng bà ta lại hất tay bảo vệ ra
” Chu Uyển Lan! Chị đúng là kẻ ích kỉ, chúng ta là máu mủ, chị bây giờ ngồi mát ăn bát vàng, Hạ gia thì lụn bại cần sự giúp đỡ nhưng chị nhắm mắt làm ngơ”” Người như cô cũng có tư cách nói câu đó với tôi? Kéo cô ta đi, đừng để làm bẩn sàn nhà của Trình gia”Chu Uyển Lan bỏ đi, bà quá hiểu rõ bản chất con người Hạ Phương Ý. Một người đàn bà lằng lơ, từng đi quyến rũ của ông Trình. Bà sẽ không tha cho những kẻ dám nghĩ đến việc phá hoại hạnh phúc gia đình của bà, từ lâu Chu Uyển Lan đã coi Hạ gia là ngươi dưng, hai từ ” MÁU MỬ” đã không còn ý nghĩa gì với bà.
Khi Chu Uyển Lan đang mang thai Trình Vũ Phong, là lúc Trình thị đang hưng thịnh nhất. Ông Trình đi sớm về khuya, nhưng bà hoàn toàn tin tưởng chồng mình. Cho đến khi bà phát hiện có một cô gái cứ liên tục ve vãn chồng mình khi ông đang đi công tác ở Úc. Bà càng điên tiết khi biết đó là em họ mình, chính bà vạch mặt Hạ Phương Ý rồi huỷ hoại bà ta.
Hạ Phương Ý bên ngoài liên tục la hét
-” Chu Uyển Lan, chị là kẻ ích kỷ. Chị chỉ biết sống cho riêng mình”
Rời bên ngoài đang đổ cơn mưa, ông Trình vừa về nhà thấy cảnh tượng Hạ Phương Ý quỳ trước sân nhà mình la hét những lời nguyền rủa vợ mình cũng chỉ lạnh nhạt đi qua.
Bà ta thấy ông Trình thì lập tức kéo lấy chân ông cứ như tìm thấy sợi dây cứu mạng, bà ta liên tục cầu xin
-” Anh, làm ơn giúp em với. Chúng ta lúc trước…”
Ông Trình không quay đầu nhìn lấy bà ta một câu mà vẫy tay ra hiệu vệ sĩ đuổi bà ta đi.
Vừa vào nhà ông đã thấy Chu Uyển Lan đang nấu ăn trong bếp, biết vợ mình tức giận ng tiến đến
” Bữa trưa này em nấu sao? Để anh coi…”” Không cần, tôi nấu cho Vĩ Phong. Tránh ra dùm!”Ông cũng đành chịu, ai bảo Hạ Phương Ý tự tìm đến đây
” anh đuổi cô ta đi rồi mà”” Tôi không điếc”Bà đi lên phòng
” Em không ăn hả?”” Ăn chửi no rồi”