Rate this post

Đã gần hai năm trôi qua kể từ khi Chu Uyển Lan sinh hạ đứa con thứ hai của Trình Nguyên Khang. Cuộc sống của cô giờ đây không còn là chuỗi ngày đầm ấm như thời gian đầu kết hôn, mà thay vào đó là sự xa cách lạnh lùng giữa hai vợ chồng. Chu Uyển Lan vẫn làm tròn vai trò của một người mẹ tận tụy với hai đứa con, nhưng trong lòng cô luôn có một vết thương sâu thẳm chưa bao giờ được chữa lành.

Ngôi biệt thự rộng lớn và sang trọng của Trình gia, dẫu cho tràn đầy sự xa hoa, nhưng lại lạnh lẽo đến vô cùng.

Không phải vì ngôi nhà thiếu người, mà vì tình cảm giữa cô và Trình Nguyên Khang đã nhạt nhòa đi tựa như chiếc lá khô rơi rụng theo dòng thời gian.

Chu Uyển Lan vẫn như thế, tiếp tục vai diễn của bản thân trong ngôi nhà này. Những cuộc cãi vã, những ngày tháng dài đầy sự lạnh nhạt khiến cô như sống trong một cái lồng vàng -hào nhoáng bên ngoài nhưng mục nát từ bên trong. Điều làm cô đau lòng hơn cả là việc nhận ra bản thân đã trở thành con cờ trong tay cha mình. Ông không chỉ một lần gả cô đi, mà còn coi cô như một phần trong chiến lược quyền lực của ông. Cuộc sống của cô, những ước mơ, những mong muốn cá nhân đều trở thành thứ yếu, nhường chỗ cho lợi ích của Chu gia. Cô như một con búp bê, được trưng bày lộng lẫy trong tủ kiến chỉ có thể mặc cho số phận đưa đẩy.

Hôm nay là ngày cưới của Chu Uyển Dung, Chu Gia Thành đã cướp đi ước mơ nhạc công của con gái rồi sau đó là ép cô kết hôn. Dù đã phản kháng nhưng cuối cùng cô cũng chẳng làm được gì.

Nhìn em gái từ từ tiến vào lễ đường, trên người là bộ váy cưới sang trọng đính rất nhiều đá quý. Nó là ao ước của nhiều người phụ nữ nhưng trong tình cảnh này Chu Uyển Lan chỉ cảm thấy em gái cô đang ngột ngạt đến khôbg thở nỗi.

Khách mời bên ngoài thì cười tươi nhưng bên trong ai cũng toan tính riêng. Chu Uyển Lan đi ra từ nhà vệ sinh sau khi chỉnh trang lại quần áo. Cô nghe thấy trong một góc hành lang, có vài phu nhân tài phiệt đang bàn tán về hôn lễ của em gái.

” Cô nói xem, là bởi vì Chu Gia Thành làm quá nhiều chuyện ác nên ông trời đang trừng phạt từng đứa con của ông ta có đúng không?”” Chị đừng nói thế. Là do hiện tại Chu gia đã mất đi con trai duy nhất rồi, phải để con gái chịu khổ thôi. Sinh ra trong một gia đình giàu có đến thế mà phải chịu cảnh cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”Chu Uyển Lan nghe thấy những lời bàn tán ấy mà lòng không khỏi trĩu nặng. Cô biết rằng những lời nói đó không phải không có lý. Chu Gia Thành, cha cô, là một người đầy tham vọng và không bao giờ để tình cảm gia đình cản trở con đường tiến tới quyền lực. Đứa em trai duy nhất của cô đã mất, và bây giờ, chính cô và em gái mình lại trở thành quân cờ để cha thực hiện những mưu đồ chính trị, kinh tế.

Chiếc váy cô mặc hôm nay, dù lộng lẫy, nhưng cũng chỉ như một tấm màn che đi những vết thương tinh thần không thể chữa lành.

Chu Uyển Dung lúc này đang ôm cha mình lần cuối trước khi lên xe về Thiệu gia. Một cái ôm lạnh nhạt, Chu Uyển Dung thì thầm vào tai cha

-” cha đã cướp đi ước mơ của con…con không bao giờ tha thứ cho cha nữa”

Chu Gia Thành cố giữ bình tĩnh, ông đã cướp đi cuộc sống của con gái đầu lòng mà ông yêu thương và bây giờ chính ông đã cắt đi đôi cánh của người con gái út. Cả đời này Chu Uyển Dung không thể trở thành một nhạc công được nữa, tất cá là tại Chu Gia Thành.

Ở bên này Chu Uyển Lan đang đưa ánh mắt xa xăm nhìn ra phía biển. Nếu như cô là con chim hải âu kia, tự do bay lượn thì tốt quá…không tự kiểm soạt được hành vi của mình nữa, Chu Uyển Lan từ từ lê những bước nặng nề ra phía biển cả mênh mông. Nếu như cô rời khỏi địa ngục này thì tốt rồi, cô sẽ được giải thoát. Kiếp sau sẽ là một người bình thường, yêu người mình yêu, cưới người mình muốn.

làn gió lạnh tạt vào khuôn mặt nhưng cô không cảm nhận được gì ngoài sự trống rỗng trong lòng. Những tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng nơi bờ cát như tiếng gọi mời từ một thế giới khác, thế giới mà cô ao ước – nơi không có sự ràng buộc, không có áp lực và không có những con người chỉ coi cô như một món đồ trang trí.

Cô ngước mắt nhìn bầu trời xám xịt, ánh mắt vô hồn dõi theo những cánh hải âu bay lượn trong không trung. Tự do. Hai từ ấy dưngnhư đã trở thành một giấc mơ xa vời với cô, mt gic m mà dù c găng bao nhiêu, cô cũng không thể chạm tới. Trong suốt cuộc đời mình, Chu Uyển Lan đã luôn phải tuân theo những kỳ vọng của gia đình, phải làm tròn bổn phận của một người con, người vợ và người mẹ, mà chưa bao giờ thực sự sống cho chính mình.

Từng đợt sóng biển vỗ vào đôi chân trần, Chu Uyển Lan cảm nhận được sự lạnh buốt đang lan dần trong cơ thể.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, để tiếng sóng lấp đầy tâm trí. Mọi đau đớn, mọi nỗi khổ đều tan biến vào cõi xa xăm khi cô từ từ bước thêm vào làn nước lạnh giá, mong rằng biển cả có thể nuốt chửng hết mọi nỗi đau và bất hạnh của cô.

Nước bắt đầu dâng đến nửa người của Chu Uyển Lan, cô cứ vậy mà để bản thân bị biển nuốt chửng. Cô từ từ hoà vào dòng nước lạnh lẽo cho đến khi mơ hồ nhìn thấy một người nào đó đang bơi lại gần chỗ mình. Cho dù muốn phản khán cũng không thể vì Chu Uyển Lan không thở được nửa rồi.

Bên bờ biển, cơn sóng xô bờ dữ dội, người đàn ông ấy vật lộn với biển cả để đưa Chu Uyễn Lan trở về bờ. Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng anh cũng kéo cô vào bờ an toàn. Mặt trời đã lặn từ lâu, chỉ còn lại ánh sáng nhạt nhòa của những ngọn đèn từ xa, cùng tiếng sóng vỗ rì rào. Trên bãi cát lạnh lẽo, Chu Uyển Lan nằm bất động, nước biển chảy ra từ miệng cô, khuôn mặt tái nhợt không còn chút sức sống.

Người đàn ông ấy hốt hoảng cúi xuống bên cạnh, lay gọi tên cô, nhưng không có bất kỳ phản hồi nào. Anh lật cô lại, cố gắng ép lồng ngực của cô để đẩy nước ra ngoài, miệng thì không ngừng thốt lên:

-“Uyển Lan! Em phải tỉnh lại! Làm ơn!”

Trong cơn hoảng loạn, từng cú ép mạnh mẽ được thực hiện, nhưng Chu Uyển Lan vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Mọi thứ xung quanh như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của người đàn ông, pha lẫn sự tuyệt vọng trong đôi mắt anh.

-” Tất cả là lỗi của anh, là anh sai. Từ đầu anh đã có tình cảm với em rồi, là anh không dám đối mặt với quá khứ.

Anh xin em, Uyển Lan! Đừng đi”

Chu Uyển Lan được đưa vào bệnh viện, vì được cấp cứu kịp thời cô đã qua cơn nguy kịch. Cô mơ màn tỉnh dậy trên giường bệnh, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng lên mũi. Cô không tin được là mình vẫn còn sống….đảo mắt nhìn quanh một lượt. Cô thấy Trình Nguyên Khng đang khóc có lẽ là vì mừng rỡ vì cuối cùng cô cũng tỉnh.

-“Em mang thai rồi, Uyển Lan. Đứa bé được 6 tuần rồi”

Đầu cô ong ong, mang thai? Phải rồi, là đêm đó hai người vô tình uống quá say. Cô không ngờ bản thân lại mang thai lần nữa.

Mọi thứ dường như quá nhanh, quá bất ngờ. Cô đã không còn nghĩ đến chuyện có con thêm lần nữa. Cô không biết phải đối diện với điều này như thế nào. Một đứa trẻ… Đáng lẽ đó phải là niềm vui, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, Chu Uyển Lan chỉ cảm thấy hoang mang, thậm chí có phần bế tắc.

Nước mắt của Chu Uyễn Lan trào ra bất ngờ, không thể kiểm soát. Ban đầu là những giọt nước lăn dài trên má, âm thầm nhưng sâu sắc, rồi sau đó là những tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ lồng ngực, như thể tất cả những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay bỗng dưng vỡ òa. Cô đưa tay lên che miệng, cố kìm nén những tiếng khóc, nhưng cơn đau trong lòng đã vượt quá sức chịu đựng của cô.

Cả cơ thể cô run lên theo từng tiếng nấc, bờ vai mảnh khảnh co rúm lại, đôi tay lạnh ngắt bám chặt vào tấm chăn trắng trên giường. Mỗi nhịp thở của cô đều trở nên đứt quãng, khó khăn, như thể không khí xung quanh đã bị hút cạn. Tiếng khóc của cô vang lên trong căn phòng yên tĩnh, những giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt gối và vạt áo bệnh nhân cô đang mặc.

Trình Nguyên Khang ôm lấy cô, anh dùng tình yêu vụng về của bản thân để an ủi Chu Uyển Lan đang khóc.

-” Uyển Lan, chúng ta giữ lại đứa trẻ này có được không? Anh xin lỗi…tất cả đều là lỗi của anh… anh yêu em, là anh sai. Em mắng anh hay đánh anh gì cũng được. Chỉ cần em giữ lại đứa bé”

Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, nhưng những hình ảnh về quá khứ đau đớn, về những ngày tháng cô phải chịu đựng sự cô đơn và trống rỗng, cứ liên tục hiện lên trong tâm trí. Những giọt nước mắt rơi xuống không chỉ vì nỗi đau hiện tại mà còn vì tất cả những tổn thương, những ước mơ dang dở, những mảnh vụn của một cuộc sống mà cô đã từng hy vọng sẽ hạnh phúc.

Cô khóc như một đứa trẻ, bất lực và yếu đuối, không thể ngừng lại được. Tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, vang vọng khắp căn phòng, như một lời kêu cứu thầm lặng, nhưng cũng là cách cô giải tỏa những cảm xúc chôn giấu bấy lâu nay.

Anh không nói nên lời trong khoảnh khắc ấy, chỉ có thể dùng đôi tay vụng về của mình mà siết chặt cô vào lòng, như thể sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ tan biển mất. Chu Uyển Lan cự tuyệt cái ôm này, cô liên tục đánh vào vai

Trình Nguyên Khang.

-” Anh buông tôi ra, anh không xứng đáng làm cha của con tôi…những ngày Vũ Phong sốt cao anh ở đâu? Công việc, công việc hay ở bên một người phụ nữ nào khác? Tôi chịu hết nỗi rồi… anh buông tha cho tôi đi…không yêu nữa”

Giữa cơn bão lòng, cô nhận ra rằng đứa trẻ này sẽ là cứu cánh, là điều duy nhất có thể giúp cô vượt qua nỗi đau đớn này. Cô giữ lại đứa bé nhưng khó mà tha thứ cho những tổn thương mà Trình Nguyên Khang đã gây ra..

——-

Cô đã sinh cho Trình gia một đứa cháu gái, là con gái duy nhất trong gia đình và còn là con út nên cô bé rất được cưng chiều. Đứa con này giống như một điểm lành vậy, nó làm dịu mối quan hệ căng thẳng giữa Chu Uyển Lan và mẹ chồng. Còn khiến cho Trình Nguyên Khang thay đổi, anh học cách thể hiện tình cảm cũng học cách cân bằng thời gian giữa gia đình và công việc.

Đứa trẻ này được đặt tên là “Tú Dao” mang ý nghĩa vừa tài năng, xinh đẹp, vừa cao quý và trong sáng như ngọc.

Cô bé, như lời tiên tri trong cái tên của mình, trở thành trung tâm của tình yêu thương trong gia đình Trình gia.

Mọi người đều cưng chiều cô bé, không chỉ vì cô là đứa con út, mà còn vì cô mang lại một niềm hy vọng mới, xoa dịu những vết thương lòng mà cả gia đình đã phải trải qua.

Trong khi đó, Chu Uyển Lan nhìn con gái mình lớn lên từng ngày, lòng cô như dịu lại. Dù vết thương từ mối quan hệ với Trình Nguyên Khang vẫn còn đó, nhưng cô biết rằng Tú Dao là sợi dây cuối cùng nối kết họ với nhau.