– Em Vương Thành Văn, và em Trần Phương Linh, sẽ được tuyển vào đội tuyển Văn đại diện cho trường nhé. Hai em là học sinh lớp 6 duy nhất trong đội tuyển đấy. Cố gắng lên!
Vương Thành Văn, đội tuyển Văn học? Nghe cứ thấy sai sai.
“Rồi xong. Danh dự của trường mình sẽ nát bét hết.”
“Mua điểm thi tốt nghiệp Tiểu học, rồi vào đội tuyển? Hình như là lần đầu tiên trong lịch sử rồi?”
“Ta ước gì có Kẻ Chứng Kiến ở đây, chép lại chuyện này, trường Kình Ngư ta sẽ được lưu vào sử sách đó!”
“Giờ cần gì sử sách nữa, mày không có mạng xã hội chắc?”
Vậy là chuyện này được đăng ầm ĩ lên mạng xã hội. Trường Kình Ngư mấy ngày nay tiếng lành đồn xa, thanh thiếu niên Hải Thành không ai không biết tới, mà sự việc, hình như chỉ xoay xung quanh hai bạn trẻ này: Trần Phương Linh và Vương Thành Văn.
Trần Phương Linh, thì khiến người ta khiếp sợ, còn Vương Thành Văn, lại khiến người ta khinh bỉ.
Bám váy đại tiểu thư, dốt đến mức phải mua điểm tốt nghiệp Tiểu học, phát biểu hỗn xược, lại còn là học sinh lớp 6 tham gia đội tuyển. Cạn lời.
Vương Thành Văn, bỗng nhiên bị rất nhiều người ghét, toàn là các bình luận chửi rủa, phán xét, trù úm. Nếu dân Đại Nam mà giỏi Nguyền Rủa, có lẽ giờ Văn đã bị vài chục nghìn cái Nguyền Rủa ám lên người.
Nhưng nó không biết. Oái oăm là nó không biết. Nó không có điện thoại, không có máy tính, không chơi mạng xã hội, nó không biết gì hết. Nó chỉ cảm thấy, tốt nghiệp được Tiểu học, là tốt quá rồi, hình như còn có một suất học bổng đem về, nó muốn mời mẹ đi ăn sủi gìn, lần này nó có thể mời được mẹ nó rồi! Nó sẽ mời cả Linh, mời cả anh Thiên Anh, anh Quang, mời bác Itou nữa.
Chuyện đội tuyển gì đó, chắc chả quan trọng lắm đâu.
Nói mới nhớ, mấy hôm nay không thấy anh Thiên Anh đâu.
À, còn có cô Vân. Cô ấy nói sẽ quỳ lạy mình trước toàn trường, không biết là thật hay là đùa.
Nó nhớ tới ông Đỗ Vinh, hôm ở bệnh viện, cũng quỳ xuống trước mặt Linh.
Nó chợt nghĩ, có lẽ quỳ lạy là một thứ gì đó sung sướng lắm, nên người lớn có cơ hội là lại muốn được quỳ.
Một cái quỳ lạy, mà xí xoá được hết ân oán, nghe có vẻ hay. Sau này, nếu mình có ân oán với ai, ví dụ như anh Vũ Hải Hùng vừa rồi, cứ để người ta quỳ với mình là được. Như vậy hẳn mọi người sẽ vui vẻ lắm.
– Em Thành Văn, em có suy nghĩ gì? Muốn cố gắng hết mình chứ?
– Cô Vân…
– Cô Vân, cô giáo dạy Văn của em đó hả? Muốn cảm ơn cô sao?
– Cô Vân… Quỳ… Quỳ xuống.
– Hả?! Đối với cô Vân, ngày hôm nay, có gì đó hơi phi thực. Giống như là ác mộng, mà mình vẫn đang vô cùng tỉnh táo. Cảm xúc trong lòng cô lúc này, không giống như hối hận, mà giống như không thể chấp nhận sự thật, cô muốn bỏ chạy khỏi nơi này, bỏ chạy khỏi ngôi trường này, chạy thật xa, tới nơi không ai biết tới cô nữa. Cô mong có một ống cống để mình có thể chui xuống.
Thề, cũng là do mình thốt ra. 9 điểm, cũng là do mình gợi ý. Cảm giác này, là thất bại sao? Không, mình không thể nào thất bại được! Mình không thể nào sai được! Thằng khốn này, không hề có tài năng, bài văn đó, nghĩ lại, vừa ngô nghê, vừa ngu xuẩn, chỉ là tình cờ khiến người khác xúc động mà thôi.
Những người có lòng tự trọng rất cao, thường không bao giờ thừa nhận sai lầm của mình. Họ cho rằng, đó vốn không phải là sai lầm.
Ngày hôm đó, mình nổi nóng, là không đúng lắm, nhưng những lời mình nói, không thể sai lầm.
Nhưng, việc đã đến nước này, cô không sai lầm, cô còn có thể làm gì? Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Cô cũng có thể phớt lờ câu nói đó, nhưng cô không phải kẻ mặt dày. Cô có tự trọng rất cao.
Nhưng nếu cô làm theo lòng tự trọng của mình, quỳ xuống, cái lòng tự trọng ấy cũng không còn nữa.
Thật là đau não, thật là khó thở. Tiến thoái lưỡng nan.
Nếu đối phương là một kẻ đủ tinh tế, có thể cho cô một đường lui lúc này, cô cũng sẽ mang ơn người đó cả đời, cũng hoá thù thành bạn.
Nhưng, oái oăm thay đối phương không phải là một kẻ tinh tế.
Với Vương Thành Văn, nói một là một, mà nói hai là hai. Nó không biết dối trá, nó cũng không nghĩ người khác sẽ dối trá, mà nó còn không biết dối trá là cái gì. Trong mắt nó, chỉ có sự thật.
Người không chịu trách nhiệm với sự thật về mình, người đó đã thua ngay từ đầu rồi.
– Cô Vân đã nói, là nếu em tốt nghiệp được Tiểu học, cô ấy sẽ quỳ xuống trước mặt em. Có bạn Linh cũng ở đó.
Toàn trường xôn xao.
“Tôn sư trọng đạo, thằng ôn này có biết là gì không vậy?”
“Đến cả cô giáo nó nó cũng bắt quỳ!”
“Rặt một loại vô học, đúng là con hoang không ai dạy dỗ!”
“Mẹ kiếp, nó mà học trong lớp tao, tao đánh nó vỡ mồm rồi!”
“Thôi đi mày, mày cứ như mày kính trọng cô giáo mày lắm ấy!”
“Kệ tao, ít ra thì tao cũng không có huênh hoang như nó!”
“Đến cả cô giáo cũng bắt quỳ! Còn là thủ khoa, còn là đội tuyển Văn. Nền giáo dục này nhất định có sai lầm rồi, sai lầm ở đâu đó rồi, giờ là lúc hậu quả xuất hiện!”
Linh cũng không biết nói sao nữa. Cô bé hiểu thằng Văn không cố tình. Là chính miệng cô Vân nói như vậy. Nói những điều không nên với trẻ nhỏ, lại là trẻ nhỏ ngây thơ như thằng Văn, vậy thì quả báo nhận được, là không thể trốn tránh. Linh thấy cũng tội cho cô Vân, nhưng biết thế nào được, cô bé cũng không phải là người trong cuộc đây.
Linh bất đắc dĩ gật đầu.
“Đã vô học lại còn mất dạy!”
“Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng!”
“Cậy có Bà chúa đứng ở đây, muốn che trời lấp biển, đổi trắng thay đen!”
“Quá khốn nạn! Chả biết chuyện này có thật không đấy, hay là thằng khốn này căm tức giáo viên mà bịa ra!”
“Chắc chắn là bịa ra! Mày nghĩ thử xem, một thằng học sinh cá biệt, tất nhiên là căm ghét thầy cô rồi!”
“Há, đúng là học sinh cá biệt, hiểu nhau ghê nhỉ?”
“Mẹ nó! Tao đúng là học sinh cá biệt thật, nhưng tao cũng hiểu, thầy cô đánh mắng mình, là vì tốt cho mình thôi. Thằng chó này còn cố tình không hiểu, còn muốn lấy oán báo ơn!”
“Đại tiểu thư còn dung túng cho nó nữa! Không ra làm sao cả!”
“Mày ngậm cái mồm lại được không? Không thấy nãy giờ bọn tao chỉ chửi Vương Thành Văn à? Nhắc đến Đại tiểu thư coi chừng nhà mày sáng nhất đêm nay đấy!”
Vậy là tiếng la ó lại nổi lên. Đều đồng loạt chửi Vương Thành Văn.
Văn ngơ ngác. Nó ngẫm nghĩ một hồi, xem mình có đắc tội đám đông cái gì không. Nghĩ mãi, không có. Không có thì kệ vậy, không liên quan tới mình.
Đúng lúc này, cô Vân, chân run run, cắn chặt môi, bước lên sân khấu.
Toàn trường im lặng.
Một đống cánh tay mang theo điện thoại hướng lên sân khấu quay. Có đứa còn kịp viết cả caption.
“Vương Thành Văn mất dạy bắt cô giáo mình phải quỳ xuống! (Emo phẫn nộ).”
Nhờ đó mà dân Hải Thành vừa có dịp xem clip trực tiếp, vừa hiểu mang máng chuyện gì xảy ra. Ngay lập tức, hàng trăm ngàn lượt theo dõi.
Chỉ thấy trên màn hình, một người phụ nữ trẻ, bước đi chậm chạp, loạng choạng, hai tay nắm chặt, đầu cúi gằm, bước từng bước một tới chỗ hai đứa trẻ.
Cô Vân không biết đoạn đường này, mình đã bước đi như thế nào, cô chỉ biết, đã tới rồi. Trước mặt mình, là thằng Văn. Đôi chân thằng bé lấm lem bẩn thỉu, mang 2 cái dép to quá khổ. Cô không dám nhìn vào mặt nó, cô chỉ nhìn xuống dưới chân.
Cô không biết đã bao lâu trôi qua, 1 giây, hay vài phút. Trong lòng cô đang là một sự đấu tranh tư tưởng dữ dội, giữa một bên, là lòng tự trọng của mình, và bên kia, cũng là lòng tự trọng. Cô cảm thấy khó thở, cô nấc nghẹn. Một sự tủi hổ cả đời chưa từng có dâng lên, trào lên cổ, lên mũi, lên mắt.
“Mình phải quỳ xuống. Chỉ cần khom gối xuống thôi, không có vấn đề gì hết. Chỉ là một tư thế mà thôi”.
Cô không ngừng lẩm bẩm như vậy, nhưng chân cô không cử động được. Cô muốn hạ đầu gối xuống, làm ơn, hạ xuống đi. Không thể. Mũi cô nghẹt lại. Cơ mặt nhăn lại, cô bật khóc. Mặt cô đỏ bừng, nước mắt, nước mũi trào ra.
Linh quay mặt đi, cũng sắp khóc. Cô bé không dám nhìn nữa.
Thằng Văn vẫn đứng đó. Nó nhìn cô. Nó quan sát. Nó không biết thứ cảm xúc của cô lúc này là gì, nó cũng không biết vì sao cô lại có thứ cảm xúc đó. Nó chỉ cảm thấy, điều cô đã nói ra, giờ là lúc cô thực hiện. Nó đang chờ cô, quỳ xuống. Cô không nói phải thực hiện trong bao lâu, cô vẫn đứng đó, nên nó vẫn chờ.
Ngôn Ngữ, luôn có sức mạnh đáng sợ như vậy.
Nó ràng buộc con người ta, bằng những sợi xích vô hình. Lời nói thoát ra khỏi miệng, vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ngươi nghĩ rằng, hệ luỵ mà nó mang lại, cũng nhẹ nhàng như vậy sao?
Những xiềng xích ấy, đôi lúc khoá chặt con người ngươi xuống hố sâu địa ngục.
Lúc này đây, cô Vân, đang phải nếm trải thứ địa ngục ấy. Thứ địa ngục do chính mình gây ra.
Nói một câu ta sẽ quỳ xuống, quá đơn giản, quá sảng khoái, quá hả hê rồi. Nhưng thật sự phải quỳ, hoá ra, lại khó khăn tới vậy.
Nước mắt cô không ngừng tuôn ra, cô khóc nấc thành tiếng. Cô vẫn đứng đó, trước ánh mắt của bao nhiêu con người. Cuộc đời này, còn nỗi tủi hổ nào lớn hơn.
Toàn bộ giáo viên, học sinh, đều không chịu nổi cảnh tra tấn này nữa. Nhiều cô giáo và nữ sinh bật khóc. Nam sinh thì trợn mắt cau mày, cắn chặt răng, nhìn thằng Văn căm thù.
Những bình luận trên mạng cũng bắt đầu chửi bới, chửi thằng Văn không còn ra hình người nữa.
Nhưng Văn không biết điều đó. Dù nó có biết, nó cũng không quan tâm. Loài người nghĩ gì, đâu liên quan tới nó. Trong mắt mọi người là một cô giáo xinh đẹp khốn khổ đang phải chịu uất ức và tủi nhục, nó có thấy như vậy sao? Trong mắt mọi người là một thằng nhỏ vô giáo dục mất dạy không biết lễ nghĩa, nó có thấy như vậy sao?
Sự vật, trong mắt nó, chỉ là sự vật. Lời nói, là lời nói. Con người, thì tất cả đều là con người.
Không phán xét, không đánh giá, không phán đoán. Đã là con người, thì nên được nhìn nhận một cách bình đẳng.
Cô Vân khóc, cô Vân khốn khổ, vậy thì đã sao? Nó cũng đã từng khóc, cũng đã từng khốn khổ. Mẹ nó cũng vậy. Và có lẽ ai cũng vậy. Nhưng, việc đó có liên quan gì tới những lời cô đã nói, và những việc cô sẽ phải làm không?
Không, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Lúc này, những việc đó diễn ra cùng một lúc, khiến người ta nghĩ rằng chúng liên quan tới nhau, nhưng đối với nó, không phải như vậy.
Khóc là khóc. Còn quỳ xuống, thì cứ quỳ xuống đi.
Nó vẫn đứng đó, chờ đợi.