Xuyên Không Về Làm Hoàng Hậu Của Trẫm

Rate this post

“Hay! Thật sự rất hay!!” Khánh Thiên nói.

“Ta là ai chứ.” Lam Chi đắc ý.

“Ta còn có một vũ khí bí mật nữa.” Lam Chi nói với ánh mắt sáng rỡ.

“Vậy, tất cả những bẫy mà cô nói, khi nào thì có thể thực hiện? Và mất bao lâu?” Lục Cát Lan nói.

“Theo ta, chúng ta phải chia ra làm ba nhóm.”

“Một nhóm sẽ ở lại để đánh lạc hướng quân địch, tránh trường hợp bị họ phát hiện kế hoạch…. Một nhóm sẽ triển khai kế hoạch vào ban ngày, một nhóm sẽ triển khai vào ban đêm.”

“Nhưng nếu như thế sẽ rất nguy hiểm.”

“Cứ tin ta… ta sẽ chuẩn bị thêm bẫy báo động xung quanh doanh trại của chúng ta, chie cần có kẻ tiếp cận, chúng ta sẽ lập tức phát hiện.”

“Nhưng tại sao chúng ta phải thực hiện vào ban đêm, thời tiết ban đêm rất hay mưa, lại rất tối.”

“Vì đánh nhanh thắng nhanh, tất cả các bẫy mà ta yêu cầu, nếu như chỉ chuẩn bị ban ngày, e phati mất ba ngày.”

“Vậy… sáng mai chúng ta bắt đầu thực hiện?” Đông Tịch Vương nói.

“Ừm, bắt đầu từ sáng mai.”

“Vậy.. chúng ta chia ra, Lục tướng quân và Khanh Như một nhóm, ta với Khánh Long một nhóm, nhóm còn lại là A Minh và Đông tướng quân. Bên cạnh đó các chiến sĩ vũng sẽ chia ra ba nhóm, để đảm bảo không bị mất sức và tinh thần luôn sẵn sàng chiến đấu.”

“Lam Chi, cô thật sự rất thấu đáo, làm cho ta hơi bất ngờ.”

“Đông tướng quân quá khen rồi.”

“Được rồi, cô về nghĩ ngơi đi.”

“Huynh dám đuổi ta.”

“Ta đang lo cho cô.”

“Qua cầu rút ván, đến một câu khen ta cũng không nói.”

Lam Chi không ngại mà làm nũng với Khánh Long.

“Được rồi, được rồi, đa tạ, đa tạ…. Đi thôi. Ta đưa cô về lều.”

“Không cần, ta tự đi được.”

Lam Chi rời đi.

“Lần này về, hoàng thượng nhất định phải cho người ta một danh phận đấy nhé!”

“Hửm? Nói gì vậy? Ngươi…”

“Nè, người ta theo người chịu biết bao khổ cực, dốc tâm, dốc sức như thế, với lại… người cũng ừ ừ ư, thích người ta còn gì.”

“Nè, từ khi nào ngươi để ý đến chuyện cá nhân của trẫm vậy hả?”

“Thần không dám.” A Minh vừa nói trề môi với Khánh Thiên.

“Mọi người về nghĩ ngơi đi, mai cứ theo kế hoạch của Lam Chi mà làm.”

“Dạ!!” Đồng thanh.

Về ngang lều của Lam Chi và Khanh Như.

Lục Cát Lan dừng chân lại một chút, sau đó căn dặn lính trực gần đó.

“Cần thận? Bảo đảm an toàn cho quận chúa nhé!”

“Dạ, tướng quân.”

Sau đó Cát Lan đến bếp lửa bên ngoài lều của hai người họ, cho thêm củi vào, mong rằng lửa sẽ làm bọn họ ấm hơn.

Cát Lan trầm tư nhìn vào căn lều, trong lòng ắt hẳn rất nhiều suy tư.

Hôm sau.

Nhóm người của Lam Chi và Khánh Thiên sẽ là nhóm đầu tiên ra ven núo thực hiện kế hoạch.

Hai nhóm còn lại sẽ ở lại để không làm quân địch nghi ngờ.

Lam Chi vận dụng lịch sử và tất cả những gì có thể dùng được ở thời hiện đại để tạo ra rất nhiều bẫy.

Trong quá trình làm, Lam Chi vô tình trợt chân ngã.

May là Khánh Thiên kịp lúc bắt lấy eo cô.

Tối hôm đó, A Minh và Đông Tịch Vương là nhóm tiếp theo đến thực hiên các bước kế hoạch còn lại.

Vì thời tiết không tốt, trời lạnh, địa hình lại lạ lẫm, làm ảnh hưởng rất nhiều đến họ, vì thế công cuộc làm bẫy phải mất gần 3 ngày mới hoàn thành.

Trong lúc đó, Lam Chi tạo ra một lượng lớn bột được làm từ ớt rừng.

Cuối cùng, tất cả đã hoàn toàn hoàng thiện.

Sáng hôm sau, Khanh Như và Lục Cát Lan và Lam Chi đem quân mai phục sẵn ở nơi có bẫy.

Khánh Thiên, A Minh và Đông Tịch Vương cùng một lượng lớn binh lính tấn công vào doanh trại của quân địch tồi giả vờ yếu thế nên bỏ chạy.

Không ngoài dự đoán của Lam Chi, quân địch được thời, quyết định dốc toàn lực đuổi theo tấn công.