Sau vài ngày dưỡng bệnh, Lam Chi dần hồi phục, chỉ là vết thương ở tay vẫn chưa lành hẳn.
Hoàng thượng giá đáo.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng…”
“Miễn lễ, các ngươi lui ra hết đi.”
.••
“Vết thương của cô thế nào rồi.”
“Không vấn đề gì cả.”
“Xin lỗi, dạo này chuyện triều chính hơi bận, ta không đến thăm cô thường xuyên được.”
“Hừ… ta cũng đâu có phúc phần được hoàng thượng để tâm như vậy.”
“Vẫn rất mòm mép, xem ra khoẻ hẳn rồi.”
“Ngược lại là huynh đó, phải đặc biệt chú ý đến sức khỏẻ mình, đừng qua lao lực, huynh không còn trẻ đâu.”
“Cô dám chê ta già?”
“Ta đâu có nói sai.”
“Được rồi, được rồi, không tranh luận với cô làm gì.”
“Có muốn ta nấu chút gì đó tẩm bổ cho huynh không?”
“Không, không cần, vết thương ở tay của cô chưa bình phục hẳn đâu, nên nghỉ ngơi cho tốt vào.”
“Um… thế uống trà đi.”
“Mà, dạo này huynh đang lo lăng chuyện gì à? Sao trông huynh mệt mỏi vậy?”
“Ừm… quả là có chút chuyện.”
“Là chuyện gì? Có thể nói với ta không.”
Khánh Thiên đưa mắt nhìn Lam Chi, rồi nhoãn miệng cười.
“Cô có tật tò mò từ khi nào vậy?”
“Không có nha, bốn cô nương chỉ la đang muốn xem có giúp được huynh không thôi.”
“Là chuyện ở phủ thừa tướng, Thừa Tống Vụ.”
“Là nơi lần trước chúng ta từng ghé đến đúng không?”
“Um.. khoảng thời gian này, ta vẫn luôn điều tra xem, số lương thực và ngân lượng mà triều đình trợ cấp hàng năm rốt cuộc đã đi đâu.”
“Vậy kết quả thế nào?”
“Kết quả tra ra được, Thừa Tống Vụ không chỉ tham ô của triều đình? Hà hiếp dân lành, bốc lột sức lao động của nông dân, còn kết cấu với thương gian, buông bán trái phép, rất nhiều thứ. Nhầm trục lợi cá nhân.”
“: ))” Lam Chi không nói gì, cuối mặt với vẻ như đã biết trước.
“Đúng là…. Dù cho ở thời thế nào, lòng tham vẫn là thứ tồn tại bất diệt.”
“Y cô là sao?”
“Không sao….. vậy… huynh định giải quyết thế nào?”
“Giải quyết Tống Thừa Vụ không phải là chuyện đơn giãn, hú hồ gì, để hắn có thể lộng hành suốt thời gian qua như vậy… ắt hản phía sau hắn là cả một thế lực rất mạnh. E là, có cả sự nhúng tay của nước Sở.”
“Chuyện triều chính ta thật sự không thấu, nhưng nếu có vấn đề gì? Cứ nói với ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức, cùng huynh vượt qua.”
“Thật chứ? Cô sẽ bằng lòng cùng ta vượt qua tất cả?”
“Huynh nghĩ đi đâu vậy chứ? Ta chỉ là đang cống hiến trí thông minh cho nước nhà thôi. Haha.”
“Hừ… cô nghĩ ngơi cho khoe trước đi đã.”
Khánh Thiên quay về tấm cung
…
“Bẩm hoàng thượng.” A Minh nói.
“Nói.”
“Người của thần đã túc trực ở phù Thừa tướng suốt ba ngày nay. Nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì?”
“Sao lại thế?”
“Thần không rõ.”
Khánh Thiên đứng dậy, chấp tay phía sau.
“Lẽ nào, quan lại trong triều… từ lâu đã bị thối nát.”
“Ý của người là?”
“Phải!”
“Vậy, hoàng thượng, người có nghi ngờ ai không?”
“Chuyện này… trẫm thực sự không nhìn ra được.”
“Bẩm hoàng thượng, thần có ý này.”
“Cut noi.”
“Ngài nghĩ xem, Lam Chi là một cô nương thông minh, lại nhanh nhẹn…… Nếu ngài trọng dụng cô ấy một chút, biết đâu cô ấy sẽ giúp được ngài.”
“…”
“Ngài sợ cô ấy bị cuốn vào nguy hiểm đúng không?”
“Ừm… tuy cô ấy rất thông minh, nhưng triều chính là nơi tranh quyền đoạt lợi, ta lo rằng, tấm lòng lương thiện của cô ấy sẽ làm hại cô ấy.”
“Vậy, ngài định sẽ giải quyết thế nào?”
Khánh Thiên lại ngồi xuống, ánh mắt đầy sự muộn phiền.
“Không thể để chuyện này diễn ra quá lâu. Ta phai nhanh chóng tìm cách giải quyết.”