Xuyên Không Về Làm Hoàng Hậu Của Trẫm

Rate this post

Lam Chi nhìn Khanh Như

Khanh Như cũng đưa hai vò rượu trên tay cho một người bên cạnh Thừa Tống vụ.

“Đây là rượu được ủ lâu năm của Bách Vạn tửu, tiểu nữ đạc biệt mang đến tặng đại nhận, của ít lòng nhiều, mong đại nhận rộng lượng không chê cười tiểu nữ.”

“Haha Lam cô nương quá khách sáo rồi. Làm lão già ta thật sự không dám nhận.”

“Đại nhân, hôm nay tỷ muội ta đến đây còn vì một chuyện khác.”

“Chuyện gì? Cô nương cứ nói.”

Lam Chi giả vờ e thẹn nhìn xung quanh.

“Chuyện này, có thể bàn riêng với đại nhân được không, có nhiều người ở đây, e là không tiện.”

“Được, vậy mời hai vị tiểu thư vào thư phòng của ta.”

Nói rồi Thừa Tống Vụ đứng dậy, Lam Chi bà Khanh Như cũng quay gót theo sau.

“Ở đây không còn ai, chỉ còn Bao Đài. Hai cô nương yên tâm, hắn là người nhà.”

“Dạ, nếu là người nhà của đại nhân, tiểu nữ cũng không dám nghi ngờ.”

“Được rồi, có chuyện gì hai cô nương cứ nói.”

“Không giấu gì đại nhân. Gia đình tiểu nữ trước đây là một tiểu thương nhỏ ở phía tây. Mấy năm nay nhờ trời thương, cũng tìm được vài mối làm ăn ở bến cản, nơi biên cương chỗ gia đình tiểu nữ sinh sống.”

“Vậy nên… tiểu nữa mới lặn lội đường xa đến đây, mục đích là tìm thêm nguồn vào cho hoạt động buôn bán của gia đình.”

“Vậy…. Không biết hai cô nương có nhẫm lẫn gì không? Cô cần tìm đầu vào thì nên đến chợ, hoặc tìm những nơi sán xuất. Hà cớ gì lại đến tìm bổn quan?”

“Không giấu gì đại nhân, tiểu nữ lăn lộn trên thương trường đã lâu. Những chuyện cần biết tiểu nữ cũng biết phần nào. Ta tin rằng… tìm đại nhân là quyết định đúng đắng.”

“Ý của cô là sao?”

“Thôi thế này. Ta cứ nói thẳng ra vậy.”

“Kho lương của ngài, ta muốn nó là đầu vào của ta?”

“???”

Thừa Tống Vụ im lặng không nói gì, ánh mắt chờ đợi.

“Cũng vì miếng cơm manh áo thôi. Ngài bán cho ai cũng vậy, thêm một người, không phải cái lợi của ngài càng nhiều hơn sao?”

“Ta không hiểu cô nói gì cả.”

Lam Chi bình tỉnh uống một tách trà.

Sao đó lại nói.

“Sở dĩ ta xa xôi tìm đến ngài, là vì ngài có những thứ mà thương lái bình thường, không ai có…. ta nói thế, có phải đã giải đáp được thắt mắc trong lòng ngài rồi chứ?”

“Ta có thứ mà thương lái khác không có? Í của cô thứ gì?”

“Là thứ gì, ta nghỉ ngài hiếu hơn ai hết.”

.••

“Ta và tiểu muội đang ở khách trọ trong thành N. Ngài có việc gì cứ cho người đến tìm…. hôm nay làm phiền đã

เลิน. Tieu nนี xin phep cao lui.”

“Bao Đài, tiễn hai vị cô nương về cần thận.”

Đại nhân tính toán rất giỏi. Liền sai Bao Đài đưa hai người Lam Chi và Điệp Y về

“Dạ.”

.•.

“Bao Đài đại ca, đa tạ huynh đưa bọn ta về. Mong có dịp gặp lại.”

“Không có gì, hai cô vào nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, tạm biệt huynh.”

… khi Lam Chi và Khanh Như vào khách trọ, đã lên gác quay về phòng. Bao Đài liền đi vào trong, dùng ánh mắt dữ tợn hỏi trưởng quẩy.

“Hai cô nương đó từ đâu đến? Đến với ai?”

“Ta.. taaaa… ta”

“Nói mau.” Bao Đài đặt thanh gươm của mình lên quầy.

“Đài đại ca, ta làm sao biết họ đến từ đâu được, ngài đừng làm khó ta mà.”

“Mấy người.”

“Chỉ có hai người đó đến thôi, họ thuê một phòng, chỉ vừa đến hôm qua thôi.”

“Khôn hồn thì đừng nói luyên thuyên. Nếu không, ta cho cả nhà ông cùng chết.”

“Dạ dạ…”

Bao Đài cầm lấy kiếm của mình và rời đi.

Lúc này nhóm người Lam Chi đứng một bên nở nụ cười đắc ý, bước ra.

“Đa tạ trưởng quầy.”

“Lần này, không chỉ tính mạng của những người trong khách trọ, mà là cả nhà ta đều nằm trong tay các vị rồi.”