Hạ Khang Dụ nghe điện thoại xong quay lại bàn ăn thì thấy Hi Văn vẫn đang rất chăm chú tập trung ăn hết tô cơm, hắn mỉm cười hài lòng. Hi Văn của hắn thật biết nghe lời
Hạ Khang Dụ bước đến kéo ghế ngồi cạnh Hi Văn, ánh mắt đầy cưng chiều mà nhìn dáng vẻ khi ăn của cô
Vì ăn nhanh nên Hi Văn không để ý mà vô tình hạt cơm trắng dính lên mép môi
Hạ Khang Dụ nhìn thấy, hắn không nhịn được bật cười trước sự vô tình đầy dễ thương của cô
Đang ăn ngon lành thấy Hạ Khang Dụ cứ nhìn mình chằm chằm bây giờ lại còn cười, cô xụ môi xuống tỏ vẻ không vui
“Anh cười gì thế? Tôi nghe lời đang tập trung ăn cơm mà sao anh lại cười như thế, châm biếm nhau đúng không!!!!?” Hi Văn không đề cho Hạ Khang Dụ trả lời cô tự suy nghĩ rồi trách mắng hắn
“Khép miệng lại, đừng cười nữa” Hi Văn đưa tay tới định bịt miệng Hạ Khang Dụ
Lúc đầu hắn chỉ cười nhẹ vốn không hề phát thành tiếng nhưng không ngờ cô lại nhìn thấy được, vốn định kiềm chế lại nhưng hành động trẻ con định bịt miệng Hạ Khang Dụ lại của Hi Văn khiến hắn không nhịn được mà cười thành tiếng
“Tiều Văn Văn, em là đang chọc cười anh sao?” Hắn cười lớn nhéo má Hi Văn đầy yêu chiều
Hi Văn thấy Hạ Khang Dụ cười lớn thì ng cả người. Dù đã kết hôn gần một năm nhưng số lần cô thấy hắn mỉm cười trước mặt mình chỉ đếm trên đầu ngón tay thế mà bây giờ chỉ vì một hành động nhỏ của cô lại khiến hắn có thể cười lớn
Nụ cười của Hạ Khang Dụ thật đẹp Hi Văn thầm ngưỡng mộ. Nụ cười giống như ánh mặt trời đầy ấm áp khiến cho người nhìn thấy bị say nắng nhưng vẫn không kiềm lòng được mà muốn ngắm nhìn. Nói không điêu nhưng nếu được nhìn Hạ Khang Dụ cười thoải mái như hôm nay mỗi ngày chắc chắn đối với cô đó chính là ngày tốt đẹp nhất. Cô mong Hạ Khang Dụ hãy cười nhiều lên đừng suốt ngày trưng ra bộ mặt như âm binh của mình vì hắn cười thật sự rất đẹp, rất mê hoặc
Đang còn chìm đắm trong nụ cười của Hạ Khang Dụ thì bất ngờ hẳn hôn cô sẵn tiện ăn luôn cả hạt cơm trên mép môi Hi Văn. Nụ hôn mang theo sự dịu dàng, cưng chiều đầy yêu thương của hẳn. Hạ Khang Dụ như muốn thông qua nụ hôn để bày tỏ lòng mình với cô vậy
Hi Văn có hơi bất ngờ, đang muốn nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn dịu dàng ấy thì Hạ Khang Dụ liền rời đi khiến cô hơi hụt hẫng như rất nhanh cô lại hờn dỗi nói
“Anh không giữ lời gì cả, đã nói tôi ngoan ngoãn ăn cơm thì sẽ không hôn thế mà anh lại hôn”
“Tiểu Văn Văn, có hạt cơm dính trên mép môi em, anh chỉ là giúp em ăn nó thôi” Hạ Khang Dụ mặt chỉ cười rồi nói
” Thừa cơ hội” Hi Văn hờ hững nói rồi tiếp tục ăn vì cô biết hắn mặt dày thế nào cho dù có cãi cũng chẳng lại
“Tiều Văn Văn, chúng ta tìm hiểu lại từ đầu nhé. Chúng ta cùng tìm hiểu về sở thích của nhau, cùng nhau học cách tôn trọng đối phương có được không?” Giọng Hạ Khang Dụ hơi trầm xuống, hoàn toàn không biết cảm xúc của hắn lúc này như thế nào nhưng có thể thấy được sự chân thành trong đó
” Hi Văn thích hoa hướng dương, cung xữ nữ, thích ăn món ngon, thích xem phim.” Hạ Khang Dụ liệt kê
Sau lần đó hắn đã cố tình tìm hiểu thêm để có thể hiểu rõ vợ mình
Hi Văn nghe xong, cô cũng dừng việc gắp thức ăn lại, ngạc nhiên nhìn Hạ Khang Dụ
Hi Văn sợ mình nghe nhầm, Hạ Khang Dụ một tổng tài cao cao tại thượng, đứng đầu thành phố X lại đang hỏi ý kiến của cô sao? Cô không nghe lầm chứ
Hơn nữa chỉ vì lời cô nói mà còn bỏ thời gian ra tìm hiểu mọi thứ liên qua đến cô
Lúc trước dù cho thế nào, Hạ Khang Dụ luôn làm theo ý mình, mỗi khi ghen tuông hắn đều làm theo cảm xúc ép buộc cô dù cho cô không muốn, hắn cũng chưa bao giờ lắng nghe cô quá nhiều nhưng dù thế cô vấn không hiểu tại sao trái tim mình lại yêu hắn.
Chẳng lẽ vì từ nhỏ đến lớn cô chưa từng biết yêu là gì nên dễ rung động.
Hay vì khuôn mặt đẹp trai của hắn dù suốt ngày chỉ lạnh lùng, không có quá nhiều cảm xúc trên khuôn mặt này.
Lúc này đáng lẽ cô nên vui mừng khi hắn hỏi ý kiến mình như thể nhưng không hiểu sao Hi Văn lại buồn một cách lạ kỳ
Thấy Hi Văn vẫn im lặng không nói gì, Hạ Khang Dụ không hiểu sao bản thân lại sợ. Chính hắn cũng không rõ nỗi sợ này là gì
Sợ cô không đồng ý ?
Sợ cô rời bỏ hắn?
Nếu không vì sao cô lại do dự không trả lời?
Một người làm ăn trong thương trường bao năm, tính kế bao người, hiểu được ý địch dễ dàng như hắn lúc này lại hoàn toàn không đoán được Hi Văn còn tự mình suy diễn, có nực cười không chứ.
Đúng lúc Hi Văn định nói tiếp thì Mạn Nhu bước vào theo sau là Quân Hạo
” Chào anh Dụ” Mạn Nhu vui vẻ đi tới chỗ Hạ Khang Dụ
Thấy Mạn Nhu tới Hi Văn không hề vui vẻ gì, từ sau màn diễn giả tạo lần trước Hi Văn biết dù cô ả có nhỏ tuổi, tuổi thơ cũng có phần bất hạnh nhưng tâm địa thì lại độc ác
Lúc này cô nhìn ra phía cửa thì thấy còn có Quân Hạo, trên tay anh là thùng đồ đạc của cô ở Hạ thị
Hi Văn ngạc nhiên không thôi, không ngờ Quân Hạo lại biết được cô ở đây
Nhưng nhìn Mạn Nhu thì có vẻ không khó để biết được ai là người chỉ đường
” Hi Văn, tớ mang đồ đến trả câu đây” Quân Hạo mỉm cười đi tới chỗ Hi Văn, hoàn toàn không hề đặt Hạ Khang Dụ vào mắt
Hi Văn thấy thế cũng rời bàn ăn đứng dậy đi về phía Quân Hạo, đúng lúc cô định ôm thùng đồ từ tay Quân Hạo thì Hạ Khang Dụ liền đi tới giựt lấy
“Tay em đang bị thương, bưng kiểu gì được, để anh” Hạ Khang Dụ nhìn Hi Văn đầy tình ý
“Xin lỗi nha, thật ngại quá tớ đi mà chưa thông báo cho cậu” Hi Văn không nói gì nhìn về Quân Hạo cười mỉm
” Tay cậu thế nào rồi, đã đỡ đau hơn chưa?” Quân Hạo đầy lo lắng hỏi thăm cô
Lúc cô biến mất anh đã lo cho cô nhiều thế nào thì cũng chỉ có anh biết
Lúc trên đường đến đây, Quân Hạo đã rất sợ vết thương của Hi Văn sẽ trở nặng, sợ không ai giúp đỡ cô, sợ cô bị
Hạ Khang Dụ ngược đãi vì vậy đã lái xe tốc độ cao bất chấp mà chạy nhanh đến đây
Thấy tay Hi Văn đã được băng bó tỉ mỉ còn đang ăn cơm rất ngon thì Quân Hạo nhẹ lòng, cuối cùng anh cũng đã yên tâm hơn
Nhưng chỉ tiếc người chăm sóc cô lại không phải anh
“Ừm, tay tớ đã được bác sĩ băng bó rồi, cũng đỡ đau nhiều rồi, không cần lo lắng lắm đâu” Hi Văn đưa bàn tay đã được băng bó cho Quân Hạo xem
Quân Hạo mim cười, lòng anh lúc này mới nhẹ đi
” Chị không biết chứ lúc nãy anh Hạo chở em tới đây vì lo cho chị mà chạy rất nhanh em còn sợ mình không có mạng để tới đây nữa” Mạn Nhu đi tới, ả cố tình nói cho Hạ Khang Dụ nghe để hắn biết Quân Hạo có tình ý với Hi Văn nhiều đến thế nào
“Cậu đó lần sau, đừng chạy nhanh như thế không cần mạng hả?. Nếu có chuyện gì Giai Kỳ và tớ đều lo cho cậu lắm đó, biết chưa?” Hi Văn nghe thế thì rất cảm động, cô không ngờ kiếp này mình lại có được một người bạn tốt như Quân Hạo
Thấy Hi Văn và Quân Hạo trò chuyện vui vẻ lại còn quan tâm lo lắng cho nhau như thế, Hạ Khang Dụ thật sự rất tức giận, mặt hẳn sớm đã tối sầm lại, mây đen còn có sấm chớp là tâm trạng hắn lúc này
Nếu không phải vì tên Quân Hạo đã giúp Hi Văn ở Hạ thị và hắn cũng nói sẽ tôn trọng cô thì chắc chắn giờ này hắn sẽ không khách khí mà đuổi tên này đi rồi bế cô lên phòng mà yêu thương.
” Anh Dụ, em thật ngưỡng mộ chị Hi Văn, có được người bạn yêu mình như thế ” Mạn Nhu liền tới châm thêm dầu vào, ả đang muốn Hạ Khang Dụ tức giận mà đánh Quân Hạo sau đó dạy cho Hi Văn một bài học rồi ly hôn với cô
ta
” Hi Văn không bị gì, cậu về được rồi” Hạ Khang Dụ không thèm để ý đến Mạn Nhu mà khoác lấy vai cô để cô dựa vào người mình nhằm đánh dấu chủ quyền cô là của hắn cho dù là ai cũng đừng hòng tới gần
“Nè, ở đây có bạn tôi anh ôm thế làm gì?” Hi Văn hơi ngượng ngùng nhìn Quân Hạo cười rồi nói nhỏ với Hạ Khang Dụ
” Thật sự không chỉ muốn ôm em mà còn muốn cùng em triền miên sớm tối” Hạ Khang Dụ nói đầy tự mãn nhìn
Quần Hạo đang đứng trước mặt.
Vẻ mặt Hạ Khang Dụ giương lên tự đắc, thể hiện rằng mình là người chiến thắng.
Mạn Nhu đứng đó nhìn theo, ả không ngờ Hạ Khang Dụ sẽ lơ mình mà đi tới bảo vệ Hi Văn như thế. Hạ Khang Dụ càng như thế chỉ càng khiến cho Mạn Nhu ghét Hi Văn nhiều hơn
Quân Hạo thấy Hạ Khang Dụ ôm Hi Văn tự nhiên như thế anh không khỏi ghen tị, suốt 6 năm trời anh chưa hề dám làm gì quá phận vì sợ Hi Văn sẽ giận mình, chỉ dám ở bên cạnh âm thầm bảo vệ cô, vậy mà giờ đây nhìn tên đàn ông khác ôm cô anh tự hỏi luôn cách thức yêu cô của anh có phải là đã sai rồi không?
Lẽ ra anh nên mạnh dạn hơn mới phải
Quân Hạo không cam tâm, anh biết rất rõ Hi Văn là bị ép buộc nên mới phải ở cùng Hạ Khang Dụ, Hi Văn không lý nào lại yêu Hạ Khang Dụ, anh không tin cũng không muốn tin, anh sẽ dẫn Hi Văn rời khỏi đây
” Hi Văn, tớ biết cậu bị Hạ Khang Dụ ép buộc nên mới kết hôn với hắn. Cậu không hề tự nguyện có đúng không, chỉ cần cậu nói…à không chỉ cần cậu gật đầu tớ sẽ dẫn cậu rời khỏi đây, rời khỏi Hạ Khang Dụ có được không?”
Quân Hạo nhìn cô, ánh mắt đầy khẩn cầu xen lẫn bi thương mong muốn Hi Văn nói là bị ép buộc
Chỉ cần Hi Văn gật đầu, Quân Hạo sẽ không màng tất cả dẫn cô rời khỏi đây
Dù cho có đối đầu với Hạ thị thì anh cũng không sợ, anh chỉ muốn bảo vệ Hi Văn an toàn, bảo vệ người con gái anh yêu sâu đậm này, hình bóng của cô sớm đã in sâu vào trong lòng anh, dù muốn cũng không thể buông bỏ được.