Nhìn thấy cô như vậy Gia Vĩnh trở nên lo lắng anh khóc , lần đầu tiên trong đời anh rơi nước mắt vì một người phụ nữ . Anh không hiểu tại sao nữa nhưng hình như anh đã có tình cảm với người con gái trước mặt này rồi chỉ đáng tiếc khi anh nhận ra đã là quá muộn
– Sẽ không… không sao đâu tôi đưa em tới bệnh viện
Gia Vĩnh bế cô lên nhưng Tô Mẫn nhíu mày
– Không cần nữa đâu thời gian của em không còn nhiều em chỉ mong rằng lần này anh có thể nghe em nói
– Được được tôi nghe em
Máu từ vết thương của Tô Mẫn chảy xuống ngày một nhiều khiến cô đau đớn
câu nói trở nên khó nhọc
– Hôm nay em gặp anh Tuấn Thành chỉ vì vô tình khi hẹn gặp Giai Giai nhưng khi đó chỉ là hiểu lầm
– Tôi tin em lần này tôi sẽ tin em chỉ cần em không sao được không
Tô Mẫn mỉm cười nụ cười trong sáng , đầy hạnh phúc dành cho anh từ lần đầu gặp mặt cho tới cuối đời vẫn không thay đổi
– Anh tin em là tốt rồi
Vết thương chảy quá nhiều máu khiến Tô Mẫn không thể cầm cự nổi . Gia Vĩnh trở nên đau đớn tột độ anh cảm giác như anh sắp mất cô thật rồi . Ôm chặt bờ vai nhỏ nhắn của cô anh trở nên run rẫy sợ hãi
– Tôi không cho phép em được có mệnh hệ gì em nhất định phải sống em hiểu chưa
Cô đưa tay che miệng anh lắc đầu đôi bàn tay trắng ngần đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh . Gia Vĩnh thuận theo áp mặt mình gần hơn lại với tay cô . Đây là lần đầu tiên anh nhẹ nhàng quan tâm để cho người khác chạm vào mặt mình như vậy
– Gia Vĩnh thật ra có câu này em dấu trong lòng đã rất lâu rồi chưa thể nói với anh rằng : Em Yêu Anh
Giọt nước mắt tuôn rơi như viên ngọc trai kết tinh của sự hạnh phúc nhưng cũng đầy đau khổ trong cuộc đời Tô Mẫn . Bàn tay trượt trên má Gia Vĩnh buông thõng xuống cô đã ra đi mãi mãi ở tuổi 27
Gia Vĩnh không thể chấp nhận sự thật này chính anh đã đẩy cô đến cái chết , đau đớn , tuyệt vọng chính là toàn bộ cảm xúc của anh lúc này
Đoàng đoàng , tiếng sấm vang dội cả bầu trời, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống . Dường như ông trời cũng muốn khóc thương cho người con gái nặng tình bạc mệnh , cho mối tình đau thương của hai người
Kìm nén đi nỗi đau Gia Vĩnh bế thân thể đầy máu của Tô Mẫn đứng dậy . Anh phải đưa cô về Tô Mẫn không thích những ngày mưa
Cùng lúc này đoàn xe của Nhất Trung tới anh ta vội vã bước xuống che ô
– Lão đại
– Đi về Lệ Chi viên
– Vâng
Chiếc xe phóng như bay trên đường trong cả quá trình Gia Vĩnh đều ôm cô thật chặt như vậy , đôi mắt vô hồn hướng về khoảng không vô định
Sau khi biết tin cô mất mẹ anh đã rất sốc mà ngất đi . Gia đình cô thì tỏ ra đau lòng nhưng thực chất anh biết họ giờ đây chỉ đang lo lắng cô mất rồi công ty của họ sẽ như thế nào . Nhưng giờ đây Gia Vĩnh cũng chẳng còn hơi sức nào để để ý những chuyện đó nữa
Sau khi tang lễ của cô kết thúc Hàn phu nhân tra hỏi nguyên nhân cái chết của cô mới thực sự biết được toàn bộ sự thật bà đau lòng đến đổ bệnh , tức điên lên muốn đánh chết đứa con trai tồi tệ này nhưng nhìn con trai bà bây giờ cũng không ra hồn nguời nữa bà biết trái tim nó giờ đây cũng đã chết theo con dâu bà rồi
Suốt mấy ngày liền Hàn Gia Vĩnh vẫn ngồi im trước bàn thờ của cô nhìn người con gái với nụ cười rạng rỡ trong ảnh ảnh cảm thấy vô cùng tội lỗi , hối hận anh hận chính bản thân mình đã đẩy cô vào con đường chết . Nhất Trung khuyên nhủ không thôi Hàn Gia Vĩnh mới chịu đứng lên trở về phòng thay đồ tắm rửa sau đó anh lấy chiếc moto đã cất lâu trong gầm phóng như bay tới tổ chức
Đứng trước mặt hai tên biến thái đã làm nhục cô anh chỉ muốn lao tới bắn chết chúng ngay lập tức nhưng dù dùng 100 cái mạng chó của chúng cũng không thể đền nổi mạng cô . Chính vì thế anh đã cho người trị vết thương cho chúng ăn no đủ để chúng phải hiểu thế nào là sống không bằng chết
Đến trước bộ dụng cụ thẩm vấn Gia Vĩnh cầm lên một con dao nhỏ lưỡi dài sắc nhọn nhìn có vẻ là con dao thông thường nhưng nó thực chất không bình thường bởi lưỡi dao được cấu tạo bằng các loại tạp chất đặc biệt và được tẩm một loại thuốc có tên HP_ 37 là loại thuốc tổ chức anh tự chế khiến khi nó được tác dụng với miệng vết thương sẽ khiến kẻ đó đau đớn , khó chịu đến tê dại ngứa ngáy , đau nhức như bị nghìn con kiến đốt xung quanh
Tiến tới tên đầu trọc anh đánh mắt thuộc hạ liền ghì tên đó xuống bàn
– Tôi van xin ngài tha cho tôi một mạng tôi nguyện làm trâu làm ngựa
– Làm trâu làm ngựa ?
Gia Vĩnh cười khẩy làm trâu làm ngựa sao ? khiến Tô Mẫn như vậy mà hắn ta bảo chỉ làm trâu làm ngựa thôi sao
– Đưa tay hắn lên
Dứt mệnh lệnh đàn em của anh dí tay tên đó lên bàn mặc hắn vùng vẫy kêu van