Ngọc Lan bước vào sảnh chính của Tập đoàn TVT với một tâm trạng đầy hứng khởi. Những ngày gần đây, cô đã làm việc không ngừng nghỉ để chứng tỏ khả năng của mình. Cô biết rằng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, bao gồm cả ánh mắt của Gia Khải, người lãnh đạo lạnh lùng và khó tính.
Ngọc Lan: “Hôm nay sẽ là một ngày dài. Mình phải cố gắng hết sức.”
Khi cô vừa ngồi xuống bàn làm việc, Gia Khải đã xuất hiện tại cửa. Anh không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đưa cho cô một chồng tài liệu.
Gia Khải: “Ngọc Lan, hãy kiểm tra lại số liệu này trước khi chúng ta họp vào buổi chiều.”
Ngọc Lan: “Vâng, em sẽ làm ngay, Ngô tổng.”
Gia Khải nhìn cô một lúc, ánh mắt của anh dường như dịu lại. Dù không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng, anh bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của Ngọc Lan là một điều không thể thiếu mỗi ngày.
Ngọc Lan cùng một số đồng nghiệp đi ăn tại căn tin của công ty. Trong số đó có Nguyễn Thanh Sơn, một đồng nghiệp trẻ tuổi và nhiệt huyết. Thanh Sơn luôn tỏ ra quan tâm đặc biệt đến Ngọc Lan, nhưng cô không để ý nhiều.
Thanh Sơn: “Ngọc Lan, hôm nay có kế hoạch gì không? Nếu không bận, chúng ta có thể đi uống cà phê sau giờ làm.”
Ngọc Lan: “Cảm ơn anh Sơn, nhưng em còn nhiều việc phải làm. Có lẽ để dịp khác.”
Thanh Sơn: “Không sao, khi nào em rảnh cứ cho anh biết.”
Ngọc Lan cười nhẹ, không nghĩ nhiều về lời mời của Thanh Sơn. Nhưng cô không ngờ rằng những hành động nhỏ này lại thu hút sự chú ý của Gia Khải.
Buổi chiều, Ngọc Lan cùng Gia Khải tham gia buổi họp quan trọng với các đối tác. Cô cảm thấy chút lo lắng nhưng cũng rất tự tin vào khả năng của mình. Gia Khải ngồi bên cạnh cô, ánh mắt luôn dõi theo từng cử chỉ của cô.
Gia Khải: “Ngọc Lan, em đã chuẩn bị tốt. Hãy tự tin lên.”
Ngọc Lan: “Cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng hết sức.”
Buổi họp diễn ra thành công, Ngọc Lan và Gia Khải đã thuyết phục được đối tác về kế hoạch hợp tác. Sau buổi họp, Gia Khải không giấu được sự hài lòng.
Gia Khải: “Ngọc Lan, em làm rất tốt.”
Ngọc Lan cảm thấy hạnh phúc và tự hào về bản thân. Cô biết rằng sự cố gắng của mình đã được đền đáp.
Khi công việc kết thúc, Ngọc Lan quyết định ở lại công ty để hoàn thành nốt một số công việc còn dang dở. Gia Khải, người cũng đang làm việc muộn, bước vào phòng làm việc của cô.
Gia Khải: “Ngọc Lan, em chưa về sao?”
Ngọc Lan: “Em muốn hoàn thành nốt báo cáo này. Còn anh thì sao?”
Gia Khải: “Anh cũng có chút việc cần làm. Nhưng em nên nghỉ ngơi, không cần phải làm việc quá sức.”
Ngọc Lan: “Em biết. Nhưng em muốn công việc hoàn thành tốt nhất có thể.”
Gia Khải nhìn cô, ánh mắt đầy sự quan tâm mà anh chưa từng để lộ ra trước đây.
Gia Khải: “Ngọc Lan, em làm việc rất chăm chỉ. Đừng quên dành thời gian cho bản thân.”
Ngọc Lan cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Lời nói của Gia Khải khiến cô cảm thấy bối rối nhưng cũng rất hạnh phúc. Cô chưa từng nghĩ rằng một người lạnh lùng như anh lại có thể dành cho cô những lời nói ấm áp như vậy.
Ngày hôm sau, Ngọc Lan đến công ty với tâm trạng vui vẻ hơn thường ngày. Cô cảm thấy sự quan tâm và ủng hộ của Gia Khải đã tiếp thêm động lực cho cô.
Trong buổi họp sáng, Ngọc Lan trình bày ý tưởng mới cho dự án. Gia Khải ngồi lắng nghe chăm chú và thường xuyên gật đầu đồng ý với các đề xuất của cô. Điều này khiến các đồng nghiệp khác, đặc biệt là Thanh Sơn, cảm thấy ngạc nhiên.
Thanh Sơn: “Ngọc Lan, ý tưởng của em rất tuyệt. Anh hy vọng chúng ta sẽ thành công.”
Ngọc Lan: “Cảm ơn anh. Em cũng hy vọng vậy.”
Gia Khải: “Ngọc Lan, cô hãy tiếp tục phát triển ý tưởng này. Tôi tin tưởng vào khả năng của cô.”
Ngọc Lan: “Vâng, em sẽ cố gắng hết sức.”
Buổi chiều, Ngọc Lan nhận được thông báo từ Gia Khải rằng họ sẽ có một buổi họp khẩn cấp với đối tác quan trọng. Cô cảm thấy chút lo lắng nhưng cũng quyết tâm hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Gia Khải: “Ngọc Lan, em hãy chuẩn bị tài liệu và cùng anh tham gia buổi họp.”
Ngọc Lan: “Vâng, em sẽ chuẩn bị ngay.”
Buổi họp diễn ra căng thẳng nhưng thành công. Ngọc Lan và Gia Khải đã thuyết phục được đối tác về kế hoạch hợp tác. Sau buổi họp, Gia Khải không giấu được sự hài lòng.
Gia Khải: “Ngọc Lan, em làm rất tốt.”
Ngọc Lan cảm thấy hạnh phúc và tự hào về bản thân. Cô biết rằng sự cố gắng của mình đã được đền đáp.
Khi ngày làm việc kết thúc, Ngọc Lan nhận được tin nhắn từ Thanh Sơn mời cô đi uống cà phê. Dù cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô quyết định chấp nhận lời mời.
Tại quán cà phê, Thanh Sơn tỏ ra rất quan tâm và chăm sóc cô.
Thanh Sơn: “Ngọc Lan, em thật sự rất giỏi. Anh rất ngưỡng mộ em.”
Ngọc Lan: “Cảm ơn anh. Em chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình.”
Trong khi đó, Gia Khải ngồi trong văn phòng của mình, tâm trạng không yên. Anh không thể ngừng nghĩ về Ngọc Lan và cảm thấy khó chịu khi biết cô đang đi cùng người khác. Anh tự nhủ rằng mình chỉ quan tâm đến cô vì công việc, nhưng trong lòng anh biết đó không phải là sự thật.
Gia Khải: “Ngọc Lan, em thật sự đã khiến tôi thay đổi.”
Khi Ngọc Lan trở về biệt thự, cô cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng rất vui vẻ. Cô biết rằng mình đã có một ngày làm việc hiệu quả và nhận được sự quan tâm từ Gia Khải. Nhưng cô cũng nhận ra rằng trái tim mình đã bắt đầu rung động trước Gia Khải, người lãnh đạo lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm và tình cảm.
Ngọc Lan: “Mình đã bắt đầu có cảm xúc với anh ấy. Nhưng liệu anh ấy có cảm thấy giống mình không?”
Với những suy nghĩ đó, Ngọc Lan chìm vào giấc ngủ, trong lòng đầy những cảm xúc hỗn độn và hy vọng về tương lai