Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em

Rate this post

Sau hai ngày nghỉ cuối tuần ngập tràn tình cảm tại Ngô Gia, Lan và Khải trở lại công việc với những cảm xúc mới mẻ, vừa hạnh phúc vừa trăn trở. Buổi sáng, không khí trong Tập đoàn TVT vẫn như mọi khi: căng thẳng và bận rộn. Nhưng trong lòng Lan, mọi thứ dường như đã thay đổi.

Giữa buổi sáng, Lan nhận được tin nhắn từ Thanh Sơn, người đồng nghiệp mà cô luôn giữ khoảng cách lịch sự. Anh mời cô đi uống nước sau giờ làm. Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Lan muốn từ chối nhưng sau cùng, cô quyết định đi, bởi cô biết rõ cảm xúc của Thanh Sơn và muốn giải quyết mọi chuyện một cách dứt khoát.

Buổi chiều hôm đó, họ gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ gần công ty. Thanh Sơn đã chờ sẵn từ lúc nào. Anh đứng lên khi thấy Lan bước vào, nụ cười ngượng ngùng nở trên môi. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, Lan vẫn cảm nhận được sự căng thẳng trong bầu không khí.

“Em ngồi đi,” Thanh Sơn mời, giọng anh nhẹ nhàng nhưng có phần e ngại.

Lan ngồi xuống, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Cô biết rõ Thanh Sơn định nói gì.

Sau vài câu hỏi thăm xã giao, Thanh Sơn cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề. Anh hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Lan… anh biết có thể em sẽ ngạc nhiên, nhưng anh đã yêu em từ lâu rồi. Anh không thể giấu mãi cảm xúc này nữa. Mỗi khi nhìn thấy em, tim anh lại đập nhanh hơn. Anh biết có thể em đã cảm nhận được điều này, nhưng hôm nay, anh muốn nói ra một cách rõ ràng.”

Thanh Sơn nhìn thẳng vào mắt Lan, hy vọng sẽ nhận được một phản hồi tích cực. Nhưng ánh mắt Lan chỉ đầy sự cảm thông và một chút buồn bã.

Lan cúi đầu, tránh ánh mắt của Thanh Sơn. Cô biết rằng không có cách nào để làm điều này trở nên dễ dàng, nhưng cũng hiểu rằng mình không thể lảng tránh.

“Em hiểu những gì anh đang cảm thấy, Thanh Sơn,” Lan bắt đầu, giọng cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. “Em rất cảm kích về tình cảm của anh, nhưng… em đã kết hôn rồi.”

Thanh Sơn sững sờ. Anh không ngờ Lan lại kết hôn, và càng không nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với sự thật này. Cảm giác hụt hẫng xâm chiếm lấy anh, biến những cảm xúc yêu thương thành nỗi đau.

“Em đã kết hôn?” Thanh Sơn lặp lại, giọng anh đầy sự ngạc nhiên và không tin. “Nhưng… tại sao em không bao giờ nói với anh hay bất kỳ ai ở công ty?”

“Em xin lỗi,” Lan nói khẽ, đôi mắt cô hơi ngấn nước. “Em không muốn cuộc sống riêng tư của mình ảnh hưởng đến công việc, và em cũng không muốn ai phải lo lắng về chuyện cá nhân của em.”

Thanh Sơn cảm thấy như có một vết dao đâm vào tim. Anh đã yêu Lan thật lòng, nhưng giờ đây tất cả đều tan vỡ. Anh biết mình không thể thay đổi điều gì nữa.

Cả hai im lặng, mỗi người đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Thanh Sơn cố gắng nén lại những cảm xúc rối ren trong lòng. Anh không thể trách Lan, nhưng cảm giác đau đớn vẫn khiến anh khó chịu.

Cuối cùng, Lan là người phá vỡ sự im lặng:

“Em rất quý anh, Thanh Sơn, và em hy vọng chúng ta vẫn có thể làm việc cùng nhau mà không có điều gì thay đổi. Em mong anh sẽ tìm được người thực sự xứng đáng với tình cảm của anh.”

Thanh Sơn gật đầu, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ dù trong lòng anh biết mình sẽ phải mất một thời gian dài để quên đi Lan.

Lan đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Trước khi bước ra khỏi cửa, cô quay lại nhìn Thanh Sơn một lần cuối:

“Em thực sự xin lỗi, Thanh Sơn. Anh là một người rất tốt.”

Thanh Sơn chỉ biết gật đầu, không thể thốt ra lời nào. Khi Lan rời đi, anh ngồi lại một mình trong quán cà phê, suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Những cảm xúc hỗn loạn trong lòng khiến anh cảm thấy mình đang lạc lối.

Khi bước ra khỏi quán, Lan cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng có chút buồn bã. Cô biết mình đã làm đúng, nhưng việc từ chối Thanh Sơn cũng khiến cô thấy đau lòng. Tình cảm không thể ép buộc, và cô chỉ mong rằng Thanh Sơn sẽ sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Trên đường trở về nhà, Lan cảm nhận rõ ràng tình yêu mà cô dành cho Khải, người đàn ông lạnh lùng nhưng đầy trách nhiệm. Cô biết rằng anh chính là người mà cô đã chọn, và cô sẽ không bao giờ hối hận về điều đó.

Khi về đến nhà, Khải đã đợi sẵn. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng khi nhìn thấy Lan, một chút ấm áp lóe lên trong ánh mắt ấy.

“Em về rồi à?” Khải hỏi, giọng trầm ấm.

Lan mỉm cười, bước tới bên anh. “Vâng, em về rồi.”

Khải không hỏi thêm gì nữa. Anh chỉ đưa tay ôm lấy Lan, kéo cô vào lòng mình. Và trong giây phút ấy, cả hai đều cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Dù có bất kỳ khó khăn gì, họ đều biết rằng tình yêu của họ sẽ luôn vững chắc, không gì có thể lay chuyển.