Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em

Rate this post

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu rọi lên khuôn mặt thanh tú của Ngọc Lan. Cô khẽ động đậy, đôi mắt từ từ mở ra, và điều đầu tiên cô nhìn thấy là Gia Khải đang ngồi bên cạnh giường, chăm chú đọc một cuốn sách. Nhận ra vợ mình đã tỉnh giấc, anh nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, cúi người về phía cô và khẽ hôn lên trán cô.

“Em dậy rồi à?” Anh thì thầm, giọng nói ấm áp và đầy yêu thương.

Ngọc Lan khẽ mỉm cười, cảm nhận sự quan tâm từ ánh mắt của anh. “Vâng, em dậy rồi. Anh ngồi đây từ lúc nào vậy?”

“Anh ngồi đây từ sáng sớm, chỉ để ngắm nhìn em ngủ.” Gia Khải cười, ánh mắt không rời khỏi cô.

Ngọc Lan cảm thấy tim mình ấm lại, cô biết rằng những ngày qua đã rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Gia Khải, cô luôn cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, tựa đầu vào vai anh, giọng nói như dòng suối nhẹ nhàng chảy qua tại anh. “Anh này, hôm nay mình đi đâu chơi vậy?”

“Anh đã lên kế hoạch cả rồi. Hôm nay anh sẽ dẫn em đi thăm thú vài nơi ở thành phố này, rồi mình sẽ ghé qua bãi biển nữa. Anh nghĩ là em sẽ thích.” Giọng nói của Gia Khải tràn đầy sự hào hứng, như muốn mang đến cho Ngọc Lan những trải nghiệm tuyệt vời nhất.

“Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy.” Ngọc Lan khẽ cười, ôm chặt lấy anh. Cô biết rằng không phải ai cũng có thể kiên nhẫn và yêu thương cô như anh, và điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng may mắn.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả hai cùng bước ra khỏi căn biệt thự xinh đẹp mà họ đã thuê trong chuyến du lịch này. Trời xanh, nắng vàng, bầu không khí trong lành như muốn chào đón hai người bước vào một ngày mới đầy thú vị.

Họ bắt đầu hành trình khám phá bằng việc ghé thăm các di tích lịch sử trong thành phố. Ngọc Lan bị cuốn hút bởi vẻ đẹp cổ kính và những câu chuyện đầy ý nghĩa mà các di tích này mang lại. Cô không ngừng tò mò hỏi Gia Khải về từng chi tiết, và anh, với kiến thức phong phú, đã kiên nhẫn giải đáp từng thắc mắc của cô.

Khi đến bãi biển, một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt họ. Sóng biển vỗ nhẹ vào bờ, cát trắng mịn màng trải dài, và bầu trời trong xanh như hòa quyện với biển cả mênh mông. Gia Khải nắm lấy tay Ngọc Lan, cùng cô bước đi trên cát, cảm nhận sự mát lạnh của sóng nước vỗ vào chân.

“Anh này, sao em thấy mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ hơn khi có anh bên cạnh?” Ngọc Lan khẽ hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời.

Gia Khải mỉm cười, khẽ siết chặt tay cô. “Vì anh muốn mang đến cho em những điều tốt đẹp nhất. Khi nhìn thấy em hạnh phúc, anh cũng cảm thấy hạnh phúc.”

Ngọc Lan ngước nhìn anh, trong đôi mắt long lanh của cô ánh lên niềm hạnh phúc. “Cảm ơn anh, Gia Khải. Cảm ơn vì đã luôn ở bên em.”

Cả hai tiếp tục đi dạo, đôi khi dừng lại để ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh. Từng cơn gió biển thổi qua, mang theo hương vị mặn mà của biển cả, làm tóc Ngọc Lan bay nhẹ trong gió. Gia Khải nhìn cô, không khỏi thấy lòng mình rung động trước vẻ đẹp tự nhiên của người phụ nữ mà anh yêu.

Buổi chiều, họ quyết định ghé qua một quán cà phê nhỏ ven biển. Quán cà phê nằm trên một đồi cát, từ đây có thể nhìn thẳng ra biển. Ngọc Lan chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi ánh nắng hoàng hôn dịu nhẹ chiếu vào. Gia Khải gọi hai tách cà phê và một ít bánh ngọt, rồi cùng cô ngồi xuống, tận hưởng khoảng thời gian yên bình này.

“Em thấy sao? Cà phê ở đây rất ngon phải không?” Gia Khải hỏi khi đưa tách cà phê lên miệng.

Ngọc Lan gật đầu, nở nụ cười tươi tắn. “Đúng vậy, hương vị rất đặc biệt. Em chưa từng uống loại cà phê nào như thế này trước đây.

“Anh biết em thích những thứ độc đáo, nên đã chọn quán này.” Gia Khải cười, ánh mắt đầy yêu thương.

Ngọc Lan nhìn anh, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Cô biết rằng không cần những món quà đắt tiền hay những lời nói hoa mỹ, chỉ cần những khoảnh khắc bình yên như thế này, cô đã cảm thấy đủ đầy.

“Anh này, nếu như thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, em nghĩ mình sẽ mãi mãi hạnh phúc.” Ngọc Lan khẽ thở dài, ánh mắt tràn đầy xúc cảm.

“Đừng lo, chỉ cần em ở bên cạnh anh, thì mỗi khoảnh khắc đều là hạnh phúc” Gia Khải nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.

Buổi tối hôm đó, họ quay trở lại biệt thự. Trời đã tối, nhưng ánh đèn trong khu vườn nhỏ của biệt thự vẫn sáng rực, chiếu sáng cả một góc trời. Ngọc Lan ngồi trên chiếc ghế dài ngoài sân, ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời.

“Anh Khải, anh có biết không? Mỗi lần nhìn lên bầu trời đầy sao, em lại nhớ về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Ngọc Lan thì thầm, giọng nói mềm mại như những cơn gió đêm.

Gia Khải bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay qua ôm lấy cô. “Anh cũng vậy. Mỗi lần nhìn thấy sao trời, anh lại nhớ đến ánh mắt sáng rực của em, như những vì sao ấy”

Ngọc Lan dựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh truyền đến. “Cảm ơn anh, vì đã cho em những khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc này”

“Anh cũng cảm ơn em, vì đã đến bên anh, chia sẻ cùng anh mọi niềm vui và nỗi buồn.” Gia Khải nói, giọng nói trầm ấm và chân thành.

Ngọc Lan không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao, lòng tràn ngập niềm vui và sự bình yên. Cô biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần họ còn bên nhau, mọi thứ sẽ đều ổn thỏa.