Một buổi sáng sớm cuối tuần, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá cây, chiếu rọi vào sân Ngô gia, tạo nên một bức tranh yên bình và ấm áp. Gia Khải và Ngọc Lan, tay trong tay, cùng bước vào cổng chính. Họ đã quyết định về thăm gia đình sau một thời gian dài bận rộn với công việc và những thay đổi trong cuộc sống. Đặc biệt, tin vui về đứa con đầu lòng đã khiến cả hai thêm phần hào hứng cho chuyến về quê lần này.
Khi bước vào nhà, Ngọc Lan khẽ nắm chặt tay Gia Khải hơn, cảm nhận được tình cảm sâu sắc đang lan tỏa trong tim. Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, trao cho cô một nụ cười ấm áp, như để nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Trong nhà, bà nội Gia Khải đang ngồi bên chiếc ghế gỗ quen thuộc, ánh mắt bà lấp lánh niềm vui khi thấy cháu trai và cháu dâu bước vào. Ngay khi nhìn thấy Ngọc Lan, bà nội bật dậy, bước tới với sự nhanh nhẹn bất ngờ.
“Khải, Lan, hai đứa về rồi à? Lâu lắm rồi bà mới thấy hai đứa. Sao mà để bà phải mong chờ thế này?” Bà nội nói, giọng bà chứa đựng sự yêu thương.
“Bà ơi, chúng con cũng rất nhớ bà, Ngọc Lan đáp, giọng cô nhẹ nhàng và tràn đầy tình cảm. Cô cúi xuống, nắm lấy tay bà nội, cảm nhận sự ấm áp và dịu dàng từ đôi bàn tay đã qua bao năm tháng.
“Bà khỏe không? Chúng con về thăm bà, tiện thể có chuyện vui muốn chia sẻ với bà nữa, Gia Khải cười tươi, ánh mắt anh tràn đầy niềm hạnh phúc.
“Chuyện vui? Là chuyện gì vậy? Mau nói cho bà nghe nào!” Bà nội Gia Khải không giấu được sự tò mò, đôi mắt bà sáng lên như ngọn đèn trong đêm.
Ngọc Lan nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, khẽ cúi đầu nhìn bà, giọng cô như tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua: “Bà ơi, con… con có em bé rồi.”
Cả căn phòng như chững lại trong một khoảnh khắc. Ánh mắt bà nội Gia Khải mở to, đôi tay bà run run khi bà chầm chậm đưa tay lên miệng, như không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
“Con… con nói thật chứ, Lan?” Bà hỏi lại, giọng bà lạc đi vì xúc động.
Ngọc Lan gật đầu, nụ cười dịu dàng nở trên môi cô: “Dạ, thật đó bà. Con đã có thai được ba tuần rồi”
Bà nội Gia Khải bất ngờ ôm chặt lấy Ngọc Lan, nước mắt lăn dài trên gò má bà. “Ôi, trời ơi! Thật là tin vui! Cuối cùng, bà cũng sắp có cháu để bồng bế rồi!”
Gia Khải nhìn cảnh tượng đó, lòng anh ngập tràn hạnh phúc. Anh bước tới, vòng tay ôm cả hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình. “Bà ơi, chúng con cũng rất hạnh phúc khi biết tin này. Con biết rằng bà đã mong chờ điều này từ lâu.”
“Bà đã mong chờ từng ngày, từng giờ, để có thể nhìn thấy gia đình chúng ta thêm thành viên mới” bà nội xúc động nói, đôi tay bà vẫn nắm chặt lấy tay Ngọc Lan. “Cháu ngoan của bà, bà biết là cháu sẽ mang đến cho gia đình này niềm vui lớn lao như vậy.
Cả gia đình cùng ngồi lại trong phòng khách, không khí trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Bà nội Gia Khải vui vẻ kể về những kỷ niệm thời trẻ của bà, về những lần bà chăm sóc Gia Khải khi anh còn bé, và bây giờ, bà lại háo hức chờ đợi ngày được chăm sóc cháu nội.
“Ngày xưa, Khải cũng hay nghịch ngợm lắm, lúc nào cũng làm bà phải chạy theo” bà nội kể lại với giọng cười đầy vui vẻ. “Nhưng bà tin chắc rằng đứa cháu này sẽ ngoan ngoãn, giống như mẹ của nó.”
Ngọc Lan khẽ cười, nhìn sang Gia Khải: “Chồng à, anh nghĩ sao? Con mình sẽ giống ai đây?”
Gia Khải mỉm cười, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương: “Anh nghĩ rằng con sẽ thừa hưởng những điều tốt đẹp nhất từ cả hai chúng ta. Một chút thông minh của anh, một chút dịu dàng của em, chắc chắn sẽ là một đứa bé hoàn hảo.”
“Chồng nói thế là đúng rồi. Nhưng mà dù con có giống ai, thì quan trọng nhất vẫn là chúng ta sẽ yêu thương và chăm sóc con bằng cả trái tim mình” Ngọc Lan đáp lại, giọng cô tràn đầy tình cảm.
Bà nội ngồi nghe hai vợ chồng trò chuyện, bà không giấu được sự mãn nguyện. “Bà tin rằng với tình yêu thương mà hai đứa dành cho nhau, con của hai đứa sẽ lớn lên trong một môi trường hạnh phúc nhất. Bà rất vui vì điều đó”
Buổi trưa hôm đó, cả gia đình quây quần bên nhau trong bữa cơm giản dị nhưng đong đầy tình cảm. Bà nội Gia Khải tự tay chuẩn bị những món ăn truyền thống, bà vừa nấu vừa không ngừng kể chuyện và hỏi han Ngọc Lan về sức khỏe và cảm giác khi mang thai.
“Lan à, cháu có mệt không? Bà nghe nói thời gian đầu mang thai thường rất mệt mỏi,” bà nội lo lắng hỏi khi đặt bát canh nóng hổi lên bàn.
“Dạ, lúc đầu con cũng hơi mệt, nhưng giờ thì con quen dần rồi. Hơn nữa, chồng con chăm sóc con rất chu đáo, nên con thấy yên tâm lắm bà ạ” Ngọc Lan mỉm cười, nhìn sang Gia Khải đầy yêu thương.
“Phải rồi, Khải à, cháu phải chăm sóc vợ thật tốt, không được để Lan làm việc quá sức đâu đấy. Đứa bé là quan trọng nhất” bà nội căn dặn, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự lo lắng chân thành.
“Dạ, con biết mà bà. Con luôn muốn bảo vệ hai mẹ con,” Gia Khải trả lời, giọng anh chắc nịch. “Con không để Lan làm gì nặng nhọc đâu, bà cứ yên tâm”
Bà nội gật đầu hài lòng, tiếp tục bữa cơm với những câu chuyện về gia đình, về cuộc sống. Không khí ấm cúng, gần gũi bao trùm cả căn nhà, như thể mọi lo toan của cuộc sống đều tan biến, chỉ còn lại niềm vui và hạnh phúc khi được ở bên nhau.
Buổi chiều, sau khi dọn dẹp xong, bà nội mời Ngọc Lan ra vườn để nói chuyện. Hai bà cháu ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây xoài già, nơi mà những ký ức tuổi thơ của Gia Khải còn in đậm.
“Bà biết không, con thật sự rất hạnh phúc khi được làm mẹ. Nhưng đồng thời, con cũng có chút lo lắng” Ngọc Lan tâm sự, đôi mắt cô hướng về phía những tán lá đung đưa trong gió.
“Bà hiểu mà, Lan. Làm mẹ là một trách nhiệm lớn, nhưng đó cũng là một niềm vui vô bờ bến. Con không cần phải lo lắng quá đâu, vì con đã có Gia Khải bên cạnh. Thằng bé luôn là một người chồng tốt, và bà tin rằng nó cũng sẽ là một người cha tuyệt vời,” bà nội nói, giọng bà dịu dàng và đầy kinh nghiệm.
“Con biết mà bà. Nhưng con cũng sợ rằng mình sẽ không làm tốt. Con không muốn làm Gia Khải thất vọng” Ngọc Lan thở dài, đôi mắt cô đượm buồn.
Bà nội khẽ cười, nắm lấy tay Ngọc Lan: “Con gái ngốc của bà, làm sao mà Khải có thể thất vọng về con được chứ? Con là một người phụ nữ tuyệt vời, và con sẽ là một người mẹ tốt. Điều quan trọng là con yêu thương con của mình bằng cả trái tim, mọi thứ khác sẽ tự nhiên đến”
Ngọc Lan nhìn bà nội, nụ cười trên môi cô nhẹ nhàng như gió xuân: “Cảm ơn bà, con sẽ ghi nhớ lời bà dặn.”
Khi hoàng hôn buông xuống, Gia Khải và Ngọc Lan chào tạm biệt bà nội.