Lâm Thiên Sinh nghe xong câu hỏi này, anh cũng không trả lời ngay.
Thay vào đó, anh đặt xiên nướng đã nướng chín lên chiếc đĩa trước mặt Tô Nhiên.
Tân Lam cảm thấy ngạc nhiên khi cô ta nhận ra trong đó còn có quả tim của con mãng xà khổng lồ!
Chỉ là nó đã bị Lâm Thiên Sinh cắt thành từng miếng nhỏ.
Cô ta suýt chút nữa là không thể kìm nén được tâm trạng của mình, trong lòng cô ta không ngừng hô lên, trời ạ, đó là quả tim của yêu thú Nguyên Anh Cảnh đấy!
Độ quý giá của nó không kém gì một viên nội đan của yêu thú.
Sau khi ăn nó không những có thể nâng cao tu vi mà còn có thể dùng nó làm dược liệu để chữa trị vết thương, cho dù dùng nó luyện chế đan dược cũng rất tuyệt vời.
Nếu thứ này được rao bán, nó chắc chắn sẽ thu hút sự tranh giành của các thế gia viễn cổ!
Nhưng một thứ quý giá như vậy, thế mà Lâm Thiên Sinh này thực sự lấy nó ra cho Tô Nhiên ăn?
Thật đúng là lãng phí của trời!
Lâm Thiên Sinh cầm lấy một chai bia đã ướp lạnh, anh ngồi xuống ghế, sau đó lại ngả người ra sau.
Sau khi cầm chai bia lên uống một ngụm, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười xấu xa, anh nói với Tân Lam: “Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ có khái niệm giữ
lại những thứ đui mù không có mắt.”
“Nếu nghiệt súc này muốn tấn công những người xung quanh tôi, đương nhiên tôi sẽ biến nó trở thành một bữa ăn.”
“Cô Tân, cô nghĩ sao?”
Khi Tân Lam nghe thấy anh nói vậy, khóe miệng cô ta không khỏi giật giật.
Xem ra tu vi của cô ta đã bị anh phát hiện.
Cô ta vốn tưởng rằng lần này mình sẽ bất khả chiến bại khi trở về nước, nhưng không ngờ là ở cái thành phố Giang Nam nho nhỏ thế mà lại xuất hiện một cường giả tu tiên bậc này.
Cô ta cũng tự trách mình thực sự đã nhìn nhầm rồi, Lâm Thiên Sinh này làm sao có thể là một tên ăn bám được chứ?
Vậy mà anh có thể giết chết một con mãng xà khổng ở Nguyên Anh Cảnh ngay lập tức, e rằng cảnh giới sẽ không thấp hơn Nguyên Anh trung kỳ, nói không chừng còn có thể là đại viên mãn nữa.
Chẳng trách, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà nhà họ Tô lại có thể khiến cho tất cả các thế lực ở Giang Nam này cúi đầu đầu hàng.
€ó tu sĩ viễn cổ này làm chỗ dựa, nhà họ Tô không muốn thịnh cũng khó. Tần Lam vẫn còn đang tự hỏi tại sao nhà họ Lăng lại có thể thua Tô Nhiên.
Bây giờ ngẫm lại, ở trước mặt những tu sĩ này, nhà họ Lăng giống như trò cười, gọi họ là con chó rơm thì đó cũng là một lời khen đối với họ rồi!
Nghĩ đến đây, Tần Lam lại thầm nghĩ, Tô Nhiên ơi Tô Nhiên à, rốt cuộc thì cô đang gặp được loại may mắn nghịch thiên gì vậy?
Chỉ là những lời mà Lâm Thiên Sinh vừa nói là đang cố ý nhắc nhở mình sao?
Tân Lan mỉm cười lịch sự: “Anh Lâm nói rất đúng.”
Thấy sắc mặt Tần Lam có hơi mất tự nhiên, sắc mặt của Lâm Thiên Sinh bình tĩnh trở lại, sau đó anh cũng không nói thêm câu nào nữa mà cứ thế cầm chai bia lên ngửa cổ uống thêm một ngụm nữa.
‘Tô Nhiên càng ăn càng ngon miệng, cô hào phóng cầm một xiên tim mãng xà khổng lồ đưa cho Tần Lam.
Cô nói: “Tớ nhớ là 3 năm trước cậu đã là võ giả cấp sáu rồi, cố gắng ăn thứ này có lẽ sẽ có lợi với cậu đấy.”
Tần Lam mỉm cười, nhận lấy xiên nướng mà Tô Nhiên đưa tới, đương nhiên là trong lòng cô ta kích động không thôi.
Thật sự nhờ có phúc của Tô Nhiên mà có một ngày chính bản thân cô ta được nếm thử hương vị quả tim của yêu thú Nguyên Anh Cảnh.
Bằng cách này, tu vi của cô ta sẽ trở nên ổn định hơn.
Sau đó, nếu muốn đột phá lên Nguyên Anh Cảnh trung kỳ, cũng không phải là không có một tia hy vọng nào.