Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Rate this post

Edit: phuong_bchii

________________

Hình ảnh trước mắt này giống như đôi tình nhân đang đùa giỡn với nhau.

Dù biết Khanh Vân và Nguyễn Đào không thể nào, Tô Mạn vẫn khó có thể ức chế bị cảm giác thanh xuân dào dạt mà Nguyễn Đào và Khanh Vân toát ra.

Tính ra Nguyễn Đào ra mắt chưa lâu, CP cũng đã nhiều hơn cả cô đây:)

Lúc trước khi Nguyễn Đào quay 《Nhật ký tình yêu》 đã có một người có thể kéo tiếng thơm CP của mọi người lên.

Mí mắt Tô Mạn giật giật, liền nhìn thấy hai người kia nhanh chóng bật dậy khỏi mặt đất khi nhìn thấy cô như bộ dáng chuột thấy mèo.

Cũng bởi vì đứng lên quá vội nên đầu Nguyễn Đào đụng vào cằm Khanh Vân.

Hai người nhe răng trợn mắt một người ôm đầu một người ôm cằm chỉ trích đối phương. Ủ𝓃g‎ hộ‎ chí𝓃h‎ chủ‎ vào‎ 𝓃gay‎ +‎ 𝐓Ru𝘔‎ 𝐓R𝖴𝖸EN﹒v𝓃‎ +

“Đều tại cậu không nhìn đường!”

“Cậu trách tôi? Khi còn bé cậu đi trên đường ngã sấp mặt đều tại tôi đúng không?”

“Cậu còn không biết xấu hổ nói, vốn đều là lỗi của cậu, nếu không phải cậu không thấy rõ, tôi có thể ngã sao?”

“Cậu là đồ ngốc!”

“Cậu là heo!”

“Ngược lại thì có!”

Tô Mạn: “……”

Cô vừa rồi rốt cuộc là phạm vào cái gì, phải cùng hai đứa loi choi này cảm thấy chua chát thế này?

Tuổi tác tâm lý của hai đứa này cộng lại nói không chừng còn không vượt quá mười tuổi, hai đứa cãi qua cãi lại cũng chẳng giống người trưởng thành, dù sao Tô Mạn cũng chưa từng thấy ai mắng chửi người còn có thể dùng giọng điệu học sinh tiểu học như vậy.

Ở trong hẻm núi vương giả tìm mấy học sinh tiểu học còn biết mắng chửi người hơn hai đứa nó.

Tô Mạn tiến lên tách hai đứa ra, lại vô cùng bất đắc dĩ kéo Nguyễn Đào nhìn mặt cô, an ủi nàng như dỗ đứa nhỏ.

“Không có sao hết, không có đỏ, cũng không có sưng, vẫn rất xinh đẹp.”

“Hu hu hu, chị đừng gạt em!”

“Không gạt em.”

Khanh Vân đứng ở một bên ôm cằm của mình, trong lòng hò hét vì sao Tô Mạn ở bên cạnh Nguyễn Đào lại có nhiều bong bóng màu hồng như vậy, vì sao không ai đến an ủi cậu hết vậy?!

Cậu chỉ là một cái bóng đèn lớn như vậy phải không?!

Lúc Tô Mạn và Nguyễn Đào nói chuyện trực tiếp liền xem nhẹ sự tồn tại của cậu, đáng tiếc cậu chỉ là một trong 186 tráng hán, ở trước mặt Tô Mạn và Nguyễn Đào chính là một bức tường.

Một bức tường bị lãng quên.

Khanh Vân cảm thấy hiện tại cả người mình đều tỏa ra chua chát, bởi vì hai người trước mặt như show ân ái ở chốn không người.

Cả người đều là mùi chua của tình yêu.

Ánh mắt Tô Mạn nhìn Nguyễn Đào, cậu vừa rồi còn không biết tự lượng sức mình muốn giúp Nguyễn Đào bày mưu tính kế tỏ tình với Tô Mạn như thế nào.

Cái này còn cần tỏ tình làm gì chứ?

Bây giờ cậu đã tin vì sao Triển Duyệt nói Nguyễn Đào chỉ cần móc một ngón tay nhỏ, Tô Mạn sẽ từ thần đàn rơi xuống.

Bây giờ cậu mới phát hiện, thì ra chú hề chỉ có một mình cậu.

Khanh Vân rưng rưng nước mắt muốn rời khỏi hiện trường này, kết quả cậu vừa mới xoay người đã bị Nguyễn Đào gọi lại.

“Cẩu Tử, cậu đi đâu vậy? Ngày mai không phải chị Tô Đại kết hôn sao? Cậu cũng phải tham dự phải không?”

Nhà Khanh Vân với Tô gia tuy rằng không có hợp tác kinh doanh, nhưng đều là lăn lộn trong một vòng luẩn quẩn, giới nhà giàu luẩn quẩn cũng chỉ lớn như vậy, Tô gia gả con gái đương nhiên là phải tham dự.

Cậu đã sớm bận rộn nên quên mất, lúc nhận được lời mời nghĩ đến vấn đề lịch trình, cũng không chuẩn bị tham dự, hiện tại Nguyễn Đào nhắc tới ngược lại mới nhớ tới chuyện này.

Tô Mạn nhất định là phải đi, Nguyễn Đào cũng đi theo, đoàn phim ngày mai trên cơ bản cũng không có phân cảnh liên quan đến ba người bọn họ.

Khanh Vân sờ sờ cằm: “Nhưng ba người chúng ta cùng nhau xin nghỉ, có phải hơi có lỗi với đạo diễn không?”

Nguyễn Đào sờ cằm theo: “Nói cũng phải, cho nên tôi và cô Tô đi là được, cậu đừng đi.”

Khanh Vân: “?”

Vậy vừa rồi gọi cậu làm gì? Để thể hiện chị gái của Tô Mạn kết hôn, Nguyễn Đào làm người nhà cũng phải cùng nhau đi theo cổ vũ sao?

Không ngờ chính là tìm cơ hội show ân ái với cậu đúng không?

Hà cớ gì chứ? Hà cớ gì chứ? Hà cớ gì chứ!!

Khanh Vân cưỡng ép nhẫn nại không nên thốt ra một câu “Đồ chó”, mỉm cười theo trợ lý của mình cùng trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Nguyễn Đào và Tô Mạn xin nghỉ xong thì trực tiếp về nhà.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đào theo Tô Mạn cùng trở về Tô gia.

Trước kia khi cô và Nguyễn Danh Thành còn có quan hệ hợp đồng trên danh nghĩa pháp lý, nàng cũng chưa từng đi theo Tô Mạn, chỉ là bởi vì khi đó nàng còn có chút bóng ma tâm lý với Tô gia.

Thật ra thì lần này cũng có, nàng nghĩ đến Tô Đại vẫn có chút mất tự nhiên.

Tô Mạn vừa lái xe vừa nói chuyện với nàng.

“Chị hai của tôi không phải thích con gái, người trước kia em nhìn thấy chị ấy ôm là tôi, khi đó là bởi vì Yến gia cố ý kéo dài hôn lễ, chị hai của tôi có hơi buồn, chị ấy và Yến Sâm là bạn học rất nhiều năm, cũng ở bên nhau rất lâu rồi.”

Nguyễn Đào sau đó trong lòng liền trừng một cái.

“Làm sao chị biết em em em, em lúc ấy nhìn thấy gì? Chị là con giun trong bụng em hả? Hay là tẩy não em lúc nào em không biết? Chẳng lẽ chị giống như cái phim chị đóng là người biết thôi miên?!”

Tô Mạn từng đóng vai một vị bác sĩ tâm lý trong một bộ phim, bởi vì là có một số bối cảnh của Cyberpunk, cho nên Tô Mạn đóng vai vị bác sĩ kia trên người khó tránh khỏi có một ít bàn tay vàng.

Ví dụ như búng ngón tay là có thể làm cho người ta chìm vào giấc ngủ sâu, để cho đối phương trả lời tất cả câu hỏi của mình.

Tô Mạn: “……”

“Sư Ân nói với tôi.”

“Hu hu hu, tên phản đồ này! Em muốn đem những lời anh ấy nói xấu anh Sư ở trong《Chậm thời gian》 gửi hết cho anh Sư!”

Tô Mạn cười cười, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào trên khuôn mặt của cô, ánh mặt trời cuối thu là hiếm thấy đáng quý, nụ cười như vậy so với ánh mặt trời còn rực rỡ gấp trăm ngàn lần.

“Tóm lại, khi đó người chị hai của tôi ôm thật ra là tôi, chỉ là em chưa từng gặp qua tôi, cho nên không biết mà thôi.”

Gặp qua rồi, ở dưới chân cầu vượt, chỉ là Tô Mạn nhớ tới chuyện dưới chân cầu vượt sẽ nhớ tới bà cụ Vân Nam kia.

Với Nguyễn Đào bất kể là đối với ai cũng đều sẽ nói mấy lời an ủi y chang vậy.

Lúc ấy chắc cô uống nhầm thuốc mới để tâm đến những lời đó nhỉ?

Nhưng uống nhầm thuốc cũng hết cách, hiện tại dược tính đã xâm nhập vào cốt tủy, khiến cô giãy dụa không còn con đường sống nào.

Chỉ có thể giữ Nguyễn Đào ở bên cạnh mới có thể giảm bớt triệu chứng:)

Tô Mạn nhìn thời gian một lúc, hỏi Nguyễn Đào: “Thời gian còn sớm, bây giờ trở về cũng là làm cu li cho bọn họ, có muốn cùng tôi đi viện điều dưỡng thăm ông nội tôi không?”

Vị lão gia oai phong một cõi kia của Tô gia sao?

Tô lão gia đúng là một nhân vật, vào thập niên 70 của thế kỷ trước có thể ra nước ngoài du học, lại vào thập niên 90 bắt đầu cải cách mở cửa luồng gió xuân đầu tiên lớn mật khuấy động mưa gió trên thị trường chứng khoán, sau đó tiến quân vào ngành bất động sản trên cơ bản là nhặt tiền.

Ở thời đại đó và hiện tại đều là một thế hệ truyền kỳ trong giới.

Nguyễn Đào đương nhiên cũng đã nghe qua đại danh của vị lão gia này, trong lúc nói chuyện nàng lại có chút thấp thỏm.

Chủ yếu là tính tình Tô lão gia không tốt lắm, đây cũng là chuyện trong giới đều rõ như ban ngày.

Hơn nữa nhắc tới Tô lão gia, Nguyễn Đào luôn nhớ tới lúc Tô Mạn còn nhỏ ông đã đối xử hà khắc với Tô Mạn, không cho cô ăn ngon, chỉ có thể đốc thúc Tô Mạn học tập trên một cái ghế nhỏ.

Đối với Tô lão gia nhiều ít sẽ có chút thành kiến.

Tô Mạn thấy vẻ mặt của nàng có chút không được tự nhiên, trấn an nói: “Không sao đâu, ông nội tôi hiện tại tính tình cũng tạm được, em không muốn đi thì lát nữa em ở bên ngoài phòng bệnh chờ tôi, ngày mai chị hai tôi kết hôn, vẫn nên tới nói với ông nội một tiếng.”

Cô vừa nghiêm túc nhìn làn xe, vừa tựa như thờ ơ lại mang theo một ít lười biếng cười cười.

Nguyễn Đào còn đang ngẩn người suy nghĩ xem Tô lão gia đã ngược đãi Tô Mạn như thế nào khi còn bé.

Chờ đèn đỏ, Tô Mạn vươn tay búng ngón tay trước mặt Nguyễn Đào, giống như bác sĩ tâm lý trong phim thi triển thủ đoạn vô cùng kỳ diệu trước mặt bệnh nhân.

“Đừng nghĩ nữa, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nguyễn Đào có chút mơ hồ gật đầu.

Rõ ràng không phải đang đóng phim, vì sao nàng cũng giống như những người kia, đều bị Tô Mạn mê hoặc?