Edit: phuong_bchii
________________
Làm hai người trưởng thành, còn là một người trưởng thành hiện tại có chút danh tiếng cùng với một người trưởng thành đã nổi tiếng, cùng đi công viên thiếu nhi thật ra là một hành vi có chút to gan lại hoang đường.
Lúc Nguyễn Đào mua vé đã bị nhận ra, nàng vừa định giơ ngón tay lên ý bảo đối phương đừng lên tiếng, ánh mắt đối phương liền sáng lên, đưa hai tấm vé vào cửa cho nàng và Tô Mạn.
Người bán vé hóa trang thành bù nhìn mỉm cười thân thiện với họ: “Hai vị công chúa điện hạ xinh đẹp, chào mừng đến với thế giới ma pháp của Dorothy.”
Sau khi nói xong lại lấy tay làm thành micro nhỏ giọng nói: “Hai vị là tới quay chương trình sao? Tôi đều hiểu cả, sẽ không công khai đi ra ngoài, hai người xin cứ tự nhiên!”
Diễn bùn nhìn cũng nhiều còn nhìn khắp nơi xem có camera và cameraman hay không, phát hiện sau lưng hai người trống không còn có chút nghi hoặc thất vọng gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Không hổ là công chúa ma pháp, đến camera cũng tàng hình.”
Tô Mạn và Nguyễn Đào cảm thấy buồn cười, sau khi cảm ơn người bán vé thiện ý liền đi vào trong công viên.
Hôm nay là ngày làm việc, cộng thêm nội thành có càng nhiều sân chơi thiếu nhi cạnh tranh với Dorothy, thiết bị của Dorothy cũng là thiết bị tương đối cũ kỹ, hiện tại doanh thu cùng lưu lượng khách đều không bằng lúc trước.
Chẳng trách bù nhìn lại vui mừng như vậy khi cho rằng bọn họ đến đây để quay chương trình, nghĩ đến tình hình Dorothy kinh doanh không quá lạc quan.
Toàn bộ khu vui chơi lớn như vậy cũng không có ai ở đây, có một ít cư dân sống ở lân cận đưa con tới đây chơi một chút, rất nhiều thiết bị cũng đều không muốn mở ra bởi vì lượng khách không đủ, che kín một lớp vải phong tỏa hội trường.
Nhưng Tô Mạn và Nguyễn Đào đều không để ý, hai người nắm tay nhau đi trong công viên, khi nhìn thấy một số thiết bị du ngoạn quen thuộc, Nguyễn Đào còn hào hứng giới thiệu cho Tô Mạn.
“Khi còn bé em cũng rất thích chơi cái này, chơi một lần còn muốn chơi lần thứ hai, nhưng mà em lại muốn chơi cái khác, cho nên cậu của em sẽ đi xếp hàng bên này, em và mợ đi xếp hàng chỗ thiết bị khác, sau khi chơi một ngày em ngược lại không làm sao, còn cậu và mợ của em lại nôn đến xanh mặt.”
Tô Mạn nhìn theo ngón tay của nàng, một cái là búa tạ, một cái là tàu lượn siêu tốc.
Dorothy tuy rằng chủ yếu là khu vui chơi dành cho trẻ em, nhưng hai thiết bị lúc ấy cũng nổi tiếng số một ở Hải Thị là tàu lượn siêu tốc và búa tạ, không ít người trưởng thành nghe danh mà đến đều bị dọa đến choáng váng.
Khi còn bé Nguyễn Đào đã thích chơi hai loại thiết bị này, khi đó hai vợ chồng cậu Chu ở tàu lượn siêu tốc với búa tạ đung đưa, khuôn mặt nôn như dưa muối khô.
Nhưng Nguyễn Đào chỉ cần nói mình muốn đi Thiên đường Dorothy, người nhà đều sẽ tranh nhau nói mình rảnh rỗi.
Còn mỗi lần cùng Nguyễn Đào chơi tàu lượn siêu tốc sẽ nôn mửa thành chó, vỗ vai nàng nói Đào Đào thật sự rất dũng cảm.
Nguyễn Đào mặt mày hớn hở cùng Tô Mạn lải nhải những chuyện khi còn bé của nàng, cũng không hổ là ớt nhỏ, khi còn bé Nguyễn Đào chắc nịch giống như một con khỉ.
“Thật ra em đều biết cậu em lo lắng cho cuộc sống của em không tốt, cậu em còn lén đọc sách, chuyên môn nghiên cứu những đứa trẻ mồ côi phải trưởng thành như thế nào mới không bị vặn vẹo trong lòng, thật ra em cũng biết, cho nên cho tới bây giờ em cũng không nói nhớ mẹ trước mặt bọn họ.”
“Không muốn sao?”
“Rất muốn rất muốn, cho nên năm ngoái đầu óc mới không tỉnh táo ôm chân chị gọi mẹ đấy, nếu không muốn, cũng đã không khiến chị trời xui đất khiến đến nhà em rồi.”
“Chị rất vinh hạnh.”
Tô Mạn nhẹ giọng nói, lúc cô nói chuyện ánh mắt dịu dàng lưu luyến, ánh mắt nhu hòa, ánh mặt trời ấm áp ở trên người cô cũng có một tầng ánh sáng rực rỡ, làm cho cả người cô trông thánh khiết lại đoan trang.
“Hả?”
Nguyễn Đào có chút mơ hồ, nhất thời không kịp phản ứng lại lời Tô Mạn nói.
Tô Mạn nhìn ánh mắt của nàng, vô cùng nghiêm túc nói: “Chị rất vinh hạnh, trong một năm qua trở thành ‘mẹ’ của em, cũng rất vinh hạnh tham dự vào trong cuộc sống của em, càng vinh hạnh, trở thành người yêu em bằng lòng lựa chọn.”
Nguyễn Đào chớp chớp mắt, trong lòng cũng ngọt ngào như uống một bình mật.
Nàng vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tô Mạn thay đổi, giống như có chút do dự nhìn người ở phía sau Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào xoay người lại thì thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác màu đen một mình đi trong công viên, vẻ mặt của bà ấy nghiêm túc, mày hơi nhíu lại, có thể nhìn ra được áo khoác đã có chút sờn, chỉ là phong thái của bà ấy vô hạn, mặc quần áo như vậy cũng có vẻ duyên dáng đoan trang.
Người phụ nữ kia hình như cũng thấy Tô Mạn và Nguyễn Đào, bà ấy ngẩng đầu, trên mặt khó có thể che dấu mùi vị của năm tháng, khóe mắt đã có một ít nếp nhăn.
Bà ấy có vài phần giống Tô Mạn, có bảy tám phần giống chị cả Tô Trừng của Tô Mạn.
Cái liếc mắt này, Nguyễn Đào liền nhận ra thân phận của người phụ nữ trung niên này, nàng quay đầu có chút thăm dò nhìn Tô Mạn, trên mặt Tô Mạn cũng chỉ có lạnh nhạt.
Nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy, Nguyễn Đào ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Tô Mạn nắm tay nàng nhét vào trong túi áo của mình, không thèm nhìn người phụ nữ trung niên kia lấy một cái, giống như hoàn toàn không quen biết người này.
Thật ra quả thật cũng không nhận ra, nếu như không phải khuôn mặt kia, lúc trước đã tìm tới cửa gặp qua vài lần, ấn tượng của Tô Mạn đối với mẹ của mình đều là mơ hồ.
Có một giọng nói hơi rối rắm từ phía sau hai người vang lên.
“Mạn Mạn, có thể nói chuyện với mẹ không?”
Nguyễn Đào có chút cảnh giác nhìn Tô Mạn, ngộ nhỡ người phụ nữ này lại nói mấy lời khó hiểu với Tô Mạn thì phải làm sao?
Tô Mạn trấn an vỗ vai Nguyễn Đào, khẽ cười nói: “Chị muốn quả bóng bay trên tay chú hề, có thể mua cho chị một cái không?”
Giọng điệu này giống như một đứa trẻ đòi hỏi thứ gì đó từ cha mẹ, Nguyễn Đào gần như theo bản năng đã nghĩ đến Tô Mạn khi còn bé chắc chắn chưa từng nhận được quả bóng bay trên tay chú hề.
Nàng không đành lòng từ chối, cũng muốn bổ sung một ít khoảng trống khi Tô Mạn còn bé.
Cho dù biết đây đều là lời Tô Mạn muốn mình rời đi một lúc, Nguyễn Đào cũng không đành lòng nói không được, nàng buông tay đối phương, đi một bước quay đầu ba lần lại chạy về phía chú hề.
Tô Mạn vẫy tay về phía nàng, khi xoay người nhìn vị phụ nữ trung niên cùng mình có vài phần giống nhau lại là một vẻ mặt lạnh như băng.
“Xin chào, bà Bùi, tôi không nghĩ bây giờ chúng ta có chuyện gì khác để nói.”
Giọng điệu lạnh như băng, không có bất kỳ tình cảm nào với bà Bùi, cùng giọng điệu vừa rồi nói chuyện với Nguyễn Đào khác một trời một vực.
Lúc vào trong tai đối phương khiến vẻ mặt bà ấy thay đổi một chút, nhưng vẫn vỗ vỗ ghế dài bên cạnh mình, ý bảo Tô Mạn ngồi xuống.
Tô Mạn không ngồi, chỉ từ trên cao nhìn xuống mái tóc đã có chút bạc trắng của bà ấy, trong ấn tượng của cô không có bất kỳ hình ảnh nào liên quan đến bà ấy, chỉ là lúc nhỏ cũng có tưởng tượng qua mẹ mình sẽ trông như thế nào.
Từ sau khi bà Bùi và Tô Văn Quốc ly hôn, toàn bộ Tô gia đều tìm không ra một tấm ảnh nào của bà ấy.
Tô Văn Quốc hận bà ấy nhẫn tâm, bà ấy cũng oán hận Tô Văn Quốc bất nghĩa, nhưng mấy đứa nhỏ thì có lỗi gì đâu.
Có người vĩnh viễn cho rằng mình mới là người bị hại, ngay cả đứa nhỏ cũng trở thành minh chứng cho việc bọn họ đã chịu tổn thương.
Nguyễn Đào lo lắng bà Bùi nói cái gì khó nghe với Tô Mạn, sau khi mua hai quả bóng bay liền nhanh chóng chạy về.
Nàng vừa tới gần, chợt nghe bà Bùi có chút kích động chỉ vào mình, lòng đầy căm phẫn.
“Em gái mày thì mày mặc kệ, mày cả ngày quan tâm đến con tiện nhân kia? Mày đừng tưởng tao không biết, mày cho nó bao nhiêu tài nguyên tốt, trên mạng đều nói mày rất chăm sóc nó, em gái mày mày một chút cũng không quan tâm!”
“Bà tôn trọng tôi một chút đi!”
“Tao là mẹ mày! Rốt cuộc mày có biết tao là mẹ mày hay không, là tao sinh mày ra, nếu không làm sao có đại minh tinh Tô Mạn chứ hả?”
Tô Mạn hiển nhiên là bị lời nói vô sỉ của bà ấy làm cho khiếp sợ, hơn nữa Nguyễn Đào còn ở bên cạnh, cô không muốn để cho Nguyễn Đào nghe được lời càng khó nghe hơn.
Nguyễn Đào lại nắm tay Tô Mạn, nhìn về phía bà Bùi.
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Nguyễn Đào. Thứ cho tôi nói thẳng, từ sau khi sinh Tô Mạn ra bà có bao giờ quan tâm chị ấy sống như thế nào không?”
Đối phương thần sắc trì trệ, trên mặt cũng hiện lên một chút chột dạ.
“Tô Mạn cũng không phải do bà nuôi lớn, bà chỉ nghĩ cho đứa con hiện tại của bà, nhưng có nghĩ tới ngày hôm qua là ngày con gái thứ hai của bà kết hôn hay không? Bà không thể tham gia có thể là do cuộc sống bà quá bận rộn, nhưng thân là mẹ, bà không có lấy một ngày làm tròn trách nhiệm của mình, bà có tư cách gì chỉ trích Tô Mạn?”
“Chị ấy bây giờ sống tốt như vậy, tồn tại như một ngôi sao, không có bất cứ cái gì liên quan đến bà cả, hy vọng bà có thể tự giải quyết cho tốt, bà Bùi.”
“Bà bôi nhọ tôi cũng không sao, nhưng nếu bà muốn bôi nhọ ngôi sao của tôi, thì những lời tiếp theo của tôi có lẽ sẽ hơi khó nghe đó.”